một mình yêu

chiều hà nội
nỗi nhớ lên ngôi
vết nứt thời gian
nghìn năm rêu phủ
khói tuôn
đèn đỏ
thời gian
mang nỗi nhớ xuống đường
thiếu em trong mê lộ
cỏ hoang bào mòn nước mắt mai khô
ta như chiếc lá
sơ sót lại trước mùa
một tiếng thở dài đêm mùa hạ
đếm tuổi
nhón chân mùa thu
thời gian là tóc rối
những giọt sương
âm thầm tan
hun hút kẽ đời
tháng năm
vỡ vụn hồ thiên nga
tiếng chuông thành thơ chiều tối
một mình yêu
hiền lành râm but
dò dẫm thanh âm

ba phần tư

ngã vào thời gian
bình yên suy nghĩ
thân quen đánh mất
sự thật hư không
cơn bão xanh
phút ồn ào dữ dội
em như con thuyền trong đêm tối mênh mông
chiều chủ nhật
một mình trước biển
cánh cửa không có gió đi về
phiêu diêu bình yên dấu tích
thức lặng ngày xưa
vầng trăng ngụp lặn
còn nguyên bóng xa bờ
yêu nỗi nhớ
khúc ru chiều đậm nhạt
hoang mang nắng tắt đi ngang
dỗi hờn làn mây chao chát
đi tìm thời gian
khiêm nhường đêm ánh sáng
ba phần tư nước mắt
ngẫu khúc buổi chiều

vết chim bay

trái đất non
mơn man chiều gió
con chim sẻ đậu dưới gác chuông
khép nép hoàng hôn
màu vàng mùa hạ
gió lung lay ngày dài
mộng như mây
người nằm trong đất
chập chờn cánh bướm bay ngang
cơn khát
gió mùa đông lọc cọc
cây thông già khô rễ
nắng lụn mặt trời
vết chim bay
mười năm qua ngõ
đêm trở về hoang dại
gói buồn theo mây
thời gian như chiếc lá
rụng kín lòng bàn tay
chim nghiêng cánh
lặng lẽ mặt trời
người nằm dưới mộ
nghĩ suy

cơn gió lớn

quán nhỏ
nắng không trôi
nghiêng nghiêng dốc vắng
tiếng võng quê hương
dịu dàng bàn tay nhỏ
phố huyện gầy không kịp nở hoa
mùa xuân cỏ biếc
mây trắng nõn bông
gió thở phập phồng về nơi hội tụ
ngã ba sông
kỷ niệm gieo lên tóc
nắng tím chiều hè
dòng sông lạnh
một mảnh trăng non
hoàng hôn ngơ ngác
yêu chưa cạn
trọn vẹn chưa thành
manh áo rách cơn mưa xộ lệch

giấc mộng đêm
dang dở nỗi đau
cơn gió lớn cuốn trôi ký ức
bồng bế thời gian
nhăn nheo siêu vẹo

ngắm tượng

giọt lện trong
mơ hồ cay đắng
niềm vui không ảo ảnh
nắng nhạt đôi bờ
giấc mơ con
so le đũa lệch
nức nở trí tuệ cầm tay
hạnh phúc gầy còm lở loét
thiêm thiếp sống
dưới tầng lá mục
mộ cổ run mình
ngắm tượng dân gian
mắt buồn
giả điên ngơ ngác
lang thang mùa đông
ga xép gió lùa
nghiêng câu vọng cổ
bọt thời gian
tóc bạc ai mua
nhịp sống
thì thầm đêm
thức dậy hoàng hôn
nghêu ngao duyên kỳ ngộ
loãng bóng thuyền


chập chờn

bay qua thời gian
tìm vầng trăng đã mất
dốc sương mù quằn quại
nắng cuối mùa thời gian vỡ đôi
sáng thơm
hoa ngâu vàng
sương đêm rách lá
tí tách giọt nghĩ suy
mê chập chờn
đốt cháy bình minh nổi loạn
bài hát qua sông
thăm thẳm giai điệu buổn
rung rinh nhịp cầu quan họ
nắng mùa thu
nức nở chiều trở gió
người xõa tóc tìm nhau
soi gương nước mắt
những ảo mộng đăm chiêu
sợi đau nỗi buồn bạc trắng
đêm hoang vắng
lấm lem mặt trời
chạng vạng hoàng hôn đổ bệnh
ngày tận cùng
thế gian

trong đêm

mùa đông
mênh mông trắng xóa
mây giấu mặt trời
những nhom nhem cơ cực
đốt lửa đi xa
phảng phất nỗi lo sâu hút
gió lạnh mặt trời chim mỏi cánh bay
chấp chới yêu
thao thức buổi chiều
gió tạt từng cơn cuồng loạn
trong vắt yêu
êm ả một dòng
bão tố từng đêm thầm lặng
có những lúc
thành phố không màu mơ ước
những chiếc lá rơi
mặt nạ mùa thu
xâu nỗi buồn
con rối bày trong tủ kính
gương mặt đầy nỗi cô đơn
lẵng quên vầng trăng
mặt trời chiều khát vọng
đêm mảnh tình
len lén bước theo êm

gió lạnh

nắng xuân
óng ă linh hồn
gió thơm ngào ngạt
xênh xang tình mới mẻ tháng giêng
tháng năm trôi
bài ca man dợ
lén lút hư danh mắc nợ tị hiềm
đông khúc
tặng nhau buổi sáng
giá lanh mát như kem
mặt trời trắng thắp màu vũ trụ
tặng nhau vui buồn
trời xa chưa hết lạ
mặt trời đen đêm gấu ăn trăng
bên bờ chiều đông
tuổi thơ gió lạnh
nỗi nhớ vui buồn hiu hắt
mảnh vỡ mênh mông
chiều một hướng
gió lạnh qua cửa
khói mờ ẩn hiện thời gian
cô đơn trước đời thất bại
vùng ánh sáng
lũng đoạn nghĩ suy



buổi chiều

lá rụng
cằn cỗi mùa đông
sầu riêng sỏi đá
trái tim côi
khói lửa cả tin cười
trễ nải giấc mơ đời thực
ký ức bơ vơ
nỗi buồn trong mât
trăng cong lật nghiêng buổi chiều
ảm đạm cõi mơ
mơ hồ cõi thực
gió nép cơn mưa rào
đêm tỏa hương
yêu đương nổi khát
một khúc dân ca xào xạc
mộc mạc làn môi
tuổi thơ chín dở
thành thật tháng ngày
sắc cầu vồng cơn mưa khát vọng
sấm tháng ba
đợi nhau từ kiếp trước
bước chân lạnh gió ta bà
lửa đời phiêu bạt hồn thơ
chiều ngã



tha hương

mùa gió
yêu thương chưa lành
giấc phủ trời thu cát trắng
cơn mưa tuổi nhỏ
chim say mùa thu
nhịp sóng vồng lên cửa biển
trời xanh như lúa
vết thương mau lành
mơ hồ tháng năm xuôi ngược
quán nhỏ
phố ta về
nghiêng nghiêng mùa thu tróc vỏ
giữa làn mây
nắng chín buổi chiều
con đường xưa đã thành góa bụa
mùa tha hương
người đi năm ấy
âm thầm quá khứ giăng mây
xảy chân lầm lạc
trắng phơ trời đất
cơn sốt rét thời gian
mùa gió chướng
cơn mưa rơi trong đêm
hiển hiện bốn mùa

khắc khoải

ngày ánh sáng
nắng thả mặt cầu
tà xuân năm bảy điệu
mộng đứt
xuân rụng giữa đường
cánh én chập chờn nắng nhỏ
tuổi hai mươi
mây một tầng vời vợi
mộng giai nhân tan tác chiều xuân
giọt em
thuở mơ màng
giữa chiều vắng bâng khuâng đời lạnh
hương đất
hồn ủ rơm xưa
mùa xuân bay tà áo trắng
chiều quen thuộc
gió đông ửng đỏ
mon men móm mém trái tim già
khắc khoải giữa đời
sơ khai ngàn thuở
đời không hẹn
se lạnh hoàng hôn
choáng say
đêm trắng



lan xa

trăng tàn
hoang vu gió quện
thăng trầm giai điệu mây bay
sắc khuya uốn chùng bóng tối
hò hẹn không thành
đêm dài âm hưởng
nhạc hồn kỳ ảo nét mi cong
nỗi sầu không gian nở trắng
vuốt ve ánh sáng
biển sắc thiên đường
cặp mắt lưu ly kinh ngạc
đài các câu thơ
vô lượng phút không ngờ
ta bỗng thấy trời xanh kiêu ngạo
ngày son phấn
chiêm ngưỡng một làn da
cho ta phép nhiệm màu mê hoặc
thả trôi ánh sáng
chân buộc trái tim
đêm huyền bí trở thành vô đạo
tiếng gà gáy
dan díu lan xa
tiễn biệt đêm
trăng khóc




tỉnh dậy

sải chân trời
mây trắng
góc khuất sương mù
gió nở
thu vàng trĩu nặng
chiếc võng thơ ngày cũ
đêm trăng cô liêu
đời hỏi
thời gian bằng sải tay
nửa đêm
thổi hai mùa gió chướng
trái đất quay
những ảo giác đêm ngày
vùng cát trắng nghĩ suy tù tội
lộc biếc
hoa nở về đêm
ngậm ngùi nhịp vui vất vả
tỉnh dậy không gian
chim hót hiền lành hưa hẹn
ngôi sao vuông
ô cửa nằm chờ
vũng sáng

góc mây

giữa đất trơì
xa nhau một nửa
còm cõi ước mơ
nắng chiều bốc khói
buổi sáng
lòng sen nở
tặng nhau những vui buồn nơi cũ
đêm ôm giấc lạnh triền sông
mùa con gái
trăng duyên mặt cầu
dòng sông chảy giữa trời xanh
tiếng xa buộc vào ngọn gió
bước chân len
buồm mây quen thuộc
sáng ra tặng nhau mặt trời
cái dạ yêu người
lòng đau chắp vá
cuộc sinh tồn thong thả
chiếc võng tơ trời
chim bay
vút lặng chân mây
cõi thu quét sương mù
đời hở toạc
tan hoang nhành suy

cát lở

đời không ngủ
thế gian heo may
giấu lòng trong khu rừng lạ
yêu như lửa
con tàu chớm thu
bản nhạc ngày xưa ướt đẫm
mùa đông không ánh sáng
tiếng gọi đứng trên bờ
nỗi sầu rong rêu xâm thực
ngày lại ngày
cơn suy ghĩ co ro
ánh sáng đi một vòng trời đất
mùa trăng năm ấy
sông mạnh chồm bờ
đêm heo hắt nỗi buồn bạo bệnh
nhặt giấc mơ
vo tròn suy nghĩ
giọt nước mắt thủy tinh lầm lì
xoa dịu thời gian
qua năm tháng
không còn gì e sợ
bẻ đôi mùa thu chống gậy đông về
tháng năm vẫn còn nguyên trước mặt
dòng sông vắng
cát lở buồn vui

cho tràn

hơi ấm bàn tay
rối bời tuổi trẻ
phù sa hòa sắc mây
tình ngườ gian và dối
đốt mùa hè
mặt trời nóng chảy
cơn mưa chạy vòng quanh
ngôi đền gió
chuyện bến sông xưa
ngơ ngác hoàng hôn già ghẻ
khuya không ngủ
cuộc phưu lưu đầm lầy
lằng nhẵng nỗi sầu hoang dại
đêm xanh
đom đóm đầy cành
những bóng ma nhảy múa
vuốt mặt mùa đông
nhăn nheo tầng suy nghĩ
trao lửa cho nhau
tròn căng lồng ngực
yêu cho tràn
thăm thẳm bầu trời xanh

dửng dưng

phố vắng
khoảng trống im lìm
mùa hè cũ đêm say cờ bac
cơn mưa trắng
cuộc đời chan dâu bể
đêm về nắng chết tả tơi
lớp bùn lầy
xô cơn mưa thời cuộc
nghĩa trang trôi dạt cuộc đời
tất cả thành đêm
mùa hè trắng xóa
trời xanh trên vuông cửa người đợi chờ
vết lở
năm tháng dấu chân người
nhọc nhằn triền miên đông lạnh
con tàu trắng
thời gian trôi lạnh nhạt
mùa thu sang đau buốt cuộc đời
ngày dửng dưng
đợi chờ cái chết
non xanh cuối biển chân mây


bén gót

mây bay
tuổi thơ thành kỷ niệm
xộc xệch bầu trời
lộc cộc vó ngựa về đâu
ánh đuốc đêm
sương khuya run rẩy
trăng vồ tàu lá chuối mảnh vỡ làm đôi
cơn gió biết yêu
hít hà dòng sông lạnh
chạm đến vô cùng
phố huyện chiều đông
nơi ấy
một chiều đi tìm giọt lệ
mảnh tang đen khao khát ước thề
kéo lê thời gian
một đời buông thả
từng mùa hạ sang đò
mùa đông đến
bế buổi chiều trước cửa
cơn mưa buồn chạng vạng xuân sang
hoa cũ
vui buồn sâu thẳm
thao thức cỏ mềm bén gót
tiếng xuân vang





như không

mưa rơi
giản đơn nỗi nhớ
mắt cay và chiều rộng đôi bờ
thành phố hẹp
kỷ tích chiến tranh
những nhát chém vết đau loang lổ
giả dối vây quanh
nỗi buồn sợ hãi
vang vang tiếng khóc mùa đông
xứ sở buồn
cơn mưa chiều vụn nhạt
hoang mang mùa hè câm điếc
gió dội triền sông
đời không gì lạ
giới hạn mặt biển đông
ô cửa sổ trắng
tháng năm qua quằn quại
chết từng mảnh vụn thời gian
năm tháng sống
lòa xòa mái tóc
vần thơ trên má xếp hàng đôi
thi tứ buông trôi nụ cười quằn quại

nắng tan
ào ào phố thở
cháy đen miền ký ức tro tàn
đêm vỡ
buổi chiều như không

lối rẽ

phố ngắn
thức đợi ngày dài
chiều mưa quãng đời mệt mỏi
yêu cho cuồng
nghĩ suy nông cạn
biển đời cám dỗ giấc mơ đen
cơn bão chiều
vun từng ngọn gió
đá lăn sấm động vang trời
cỏ mềm chết trong đêm tối
vùng ánh sáng
cơn mưa chiều lũng đoạn
xé tan vết dọc thời gian
đêm không trăng
nhọc nhằn khung cửa
mùa thu không về
bờ sông con
còn nguyên đó chiều dài thơ ấu
thơ đã viết
nắng cuộn thành từng dải
ầu ơ vá víu nỗi đau
ngoảnh lại sau lưng
vài lối rẽ hết cuộc đời lọc cọc
trăng vô thường
suy nghĩ trôi trên sông

góc lạnh

chiều loang
tiếng thở hoàng hôn khói sẫm
ướt đẫm cơn mê
nghe xa gần xào xạc
sông vắng
nhọc nhằn gió thổi
tiếng vọng ngã chênh vênh
thao thức tiếng gà
mắt đêm sàng lọc
những vô hình chấm phá
góc lạnh tình xa
đêm không màu
mênh mang điều kỳ lạ
mỏng tang nước mắt những ngã ba
trăng lên
bỏ sót cuộc đời buổi chiều lộng gió
cuối con đường
cầu mong gặp mặt
tách đôi buổi chiều rộng lớn
thăm thẳm mùa đông
đi theo ngả gió
nỗi nhớ nửa đêm
miền hoa tím rực màu cẩm thạch
dốc đứng
mặt trời ngóng tình xa
gào xé trái tim
sông mù mịt khói

trong vườn cũ

nắng đuối
chiều vương tơ sầu
con sóng vặn mình vỏ đỗ
người đi xa
mộng chiều dang dở
cơn gió buồn trầy xược hoàng hôn
đi trong đêm
vầng trăng già quên mọc
mặt sông vo đáy nước
óng ả điệu hồng
lịch sử và những cơn đau
chém ngang chiều quan tái
nắng rung
ngã ba thời gian
lung linh ngả đường hà nội
một chút bình yên vầng trán
câu thơ cuối ngày
khóa lời yêu bình cổ
trôi giọt nước mắt
lắng đọng phù sa
đêm hoa đăng
ý nghĩ trong vườn cũ
một linh hồn vượt tù

tìm nhau

mặt trời trẻ
tóc dài vàng óng
nói không bóng đêm gian tà
con tàu vũ trụ
vung cánh tay giận dữ
nền văn minh thật giả
viễn mộng các nhà thơ
đêm trắng vui thùng thuốc nổ
với thời gian
nền văn minh lạnh giá
ma đói
linh hồn phẫn nộ
sỉ nhục thời gian nguyền rủa tất cả
những giọt nước vỡ đôi
bàn tay đêm
cứu rỗi cánh chim trời
nép vào nhau trong cơn đói khát
vết nhăn mặt trăng
ru người trong suy tưởng
linh hồn va bóng tối
máu dội từng cơn
hàn gắn vết thương
vá nỗi đau suy nghĩ
gió cạn mặt trời
cuối bến tìm nhau


ướt cỏ

chiều thơ ngã
đắm đuối gió xa
mịt mù cơn mưa nóng chảy
trên bờ suy nghĩ
những ồn ào năm xưa
ăm ắp chiêm bao men rượu
dịu mát mặt trời
tiếng cười rưng nước mắt
êm ả vầng trăng tròn
ngày ấy
vết đạn quân thù
vần thơ đi ra biển
phố nhỏ
đơn sơ suy nghĩ
một chút bình yên rụt rè
một ánh đèn đêm nát vụn
cây bàng chợt khóc
bàn tay thơm phù sa
thời gian ngược dòng
cánh đồng xa im lặng
trơ trọi khoảng trời vũng nắng
tóc bạc râu nghiêng
đêm ướt cỏ
bàn tay ôm mộ rã rời


rụng

náo động cuộc đời
lấm lem cát bụi
sông không ngừng chảy trôi
cuộc đời áo vá
trận mưa chiều đậm nhạt
thôi miên yếu mềm nước mắt
sông chảy cong
suy nghĩ ngược dòng
hư vô bến bờ cát lở
lúa xanh
mùa hè nắng lụa
bâng khuâng chạng vạng chân trời
đêm mặt trời thắp lửa
đếm sống
đời không đủ thời gian
hỗn loạn rối bời
mùa đông không gặt
yêu ma tàng hình
vũ trụ quay cuồng mệt mỏi
cuộc phiêu lưu không cùng
tàn nhẫn thời gian bản thảo
đêm lưng cốc
gió hú từng cơn
mưa bay
mùa rụng

đen ngày

ngày khuyết tật
con sông đen
bãi dâu tím tái
gió rụng sương tan tiếng chim bay
hoa vàng
đào tơ cánh bướm
tiếng suối hát trên cây
ngày ngập ngừng
mùa thu lá rụng
gót giày lang thang chiều vay
cơn bão lớn
chùm mưa nho nhỏ
chiều thời gian phai màu
phơi nghiêng nắng
vụng về hoàng hôn
chạng vạng cầu vộng bảy sắc
tìm nhau
mười năm qua ngõ
quên nét chùa chuông xưa
nắng trên sông
chiều buông tiếng thở
vết nhám mặt trời bỡ ngỡ
mùa trăng cạn
rơi miên man thời gian
tình buông gió nổi
nắng đen ngày

đêm gọi

ngày thêm ngắn
sợi thời gian bạc
ký ức sờn vai yêu dấu thêm dài
mùa xuân mãi xa ngoài tầm với
mưa bay
chiều mịt mù tuổi nhỏ
nụ cười trắng dòng sông ướp
yếu mềm đêm
tiếng mưa lép nhép
đời vụn vỡ hai đầu
hạnh phúc mỏng manh
rối bời hỗn loạn
tiếng thở dài hoàng hôn chìm tắt
đêm chiêm bao
quá nhiều thương mến
thời gian là bản thân mình
gió hú vào mồ
gạch trơ đáy mộ
thiên đường ở bến lang thang
mùa đông quàng khăn tuyết trắng
trăng nhọn
chém trời không ngủ
lênh đênh
đêm gọi tình quê

tiếng vọng

chiều tả tơi
tóc phơi nắng úa
nghìn năm u uất bốn mùa
sương mù thêm lời than thở
hoa lệ
vệt trăng nghiêng
vết tiên
đêm lên đồi ngơ ngác
thả hồn bay
miên man vô cùng
tương tư hạc trắng
bình minh lên
nụ cười im lặng
cơn múa ca vá trời
hồn run
bèo trôi lẩy bẩy
hoa trắng xa lòng người
gió mùa đông sợ hãi
đêm cạn nghĩ suy
mê man hờn tủi
ca dao thở dài
tình nấp vào bóng tối
tiếng vọng ngàn thu