dâng sầu nhân thế
trái tim chết lặng
giấc mơ đi về
bài thơ thứ nhất
tìm trời bình yên
phút giây nguyệt tận
rụng luôn ưu phiền
bước chân phàm tục
nụ cười hóa điên
mảng trời đen tối
trăng dâng nỗi niềm
đong đưa con chữ
chắp cánh mây bay
một đời khờ khạo
niềm vui tối ngày
câu thương để lại
câu buồn mang đi
vượt tầng vũ trụ
ai người thiên di
câu ca buồn tủi
chữ neo hồn người