Tâm hồn già thẫn
thờ...
Tay dắt một bé nhỏ,
Mảnh đời trông ngây
thơ.
Người hành khất như
mơ
Ngửa tay trong đợi
chờ...
Hoài công đi các
phố,
Xin đời chẳng ai cho
!
Cơn gió lạnh đi
qua
Mảnh hồn co dúm
lại.
Thằng bé rét tím
môi...
Không một lời thương
hại.
Lòng người như hóa
đá,
Không gian chết lặng
thinh.
Cõi đời thêm heo
hắt...!
Trong kiếp sống không
tình.
Một chấm đời bé
nhỏ,
Bên hồn già liêu
siêu.
Mắt tròn xoe ngơ
ngác,
Cơn thác loạn đời chiều
!
Giọt nắng
Tuổi học trò đi qua như những
chiều nắng hạ.
Kỷ niệm buồn phôi pha bay
ngang tà áo trắng...
Tình đầu con tim ta gieo vào
hồn của nắng.
Cho mỗi chiều hè về, ta nhớ
tới em yêu...!
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Rơi trên bãi cát vàng.
Để nắng đùa gió, khi hè về
lang thang.
- Tình
trắng...tình trắng ! Yêu em mãi nồng nàn.
Gửi cánh phượng vĩ, một màu
hồng âm vang.
Mùa hè này đi qua, như bao
mùa hè khác.
Tình đầu trong đôi ta, ai
mang màu chia cắt?!
Kỷ niệm buồn em trao... Lửa
tình nay chợt tắt !
Khi nắng chiều vào hè, mang
nỗi nhớ cô liêu.
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Buông trên đôi vai gầy.
Bay bay tà áo trắng, tan
trong màu tóc mây.
Tình yêu em nồng thắm... hè
ơi ! Mang kỷ niệm.
Đời anh là giọt nắng để cho
tình em say...!
Tâm hồn già thẫn
thờ...
Tay dắt một bé nhỏ,
Mảnh đời trông ngây
thơ.
Người hành khất như
mơ
Ngửa tay trong đợi
chờ...
Hoài công đi các
phố,
Xin đời chẳng ai cho
!
Cơn gió lạnh đi
qua
Mảnh hồn co dúm
lại.
Thằng bé rét tím
môi...
Không một lời thương
hại.
Lòng người như hóa
đá,
Không gian chết lặng
thinh.
Cõi đời thêm heo
hắt...!
Trong kiếp sống không
tình.
Một chấm đời bé
nhỏ,
Bên hồn già liêu
siêu.
Mắt tròn xoe ngơ
ngác,
Cơn thác loạn đời chiều
!
Giọt nắng
Tuổi học trò đi qua như những
chiều nắng hạ.
Kỷ niệm buồn phôi pha bay
ngang tà áo trắng...
Tình đầu con tim ta gieo vào
hồn của nắng.
Cho mỗi chiều hè về, ta nhớ
tới em yêu...!
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Rơi trên bãi cát vàng.
Để nắng đùa gió, khi hè về
lang thang.
- Tình
trắng...tình trắng ! Yêu em mãi nồng nàn.
Gửi cánh phượng vĩ, một màu
hồng âm vang.
Mùa hè này đi qua, như bao
mùa hè khác.
Tình đầu trong đôi ta, ai
mang màu chia cắt?!
Kỷ niệm buồn em trao... Lửa
tình nay chợt tắt !
Khi nắng chiều vào hè, mang
nỗi nhớ cô liêu.
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Buông trên đôi vai gầy.
Bay bay tà áo trắng, tan
trong màu tóc mây.
Tình yêu em nồng thắm... hè
ơi ! Mang kỷ niệm.
Đời anh là giọt nắng để cho
tình em say...!
Tâm hồn già thẫn
thờ...
Tay dắt một bé nhỏ,
Mảnh đời trông ngây
thơ.
Người hành khất như
mơ
Ngửa tay trong đợi
chờ...
Hoài công đi các
phố,
Xin đời chẳng ai cho
!
Cơn gió lạnh đi
qua
Mảnh hồn co dúm
lại.
Thằng bé rét tím
môi...
Không một lời thương
hại.
Lòng người như hóa
đá,
Không gian chết lặng
thinh.
Cõi đời thêm heo
hắt...!
Trong kiếp sống không
tình.
Một chấm đời bé
nhỏ,
Bên hồn già liêu
siêu.
Mắt tròn xoe ngơ
ngác,
Cơn thác loạn đời chiều
!
Giọt nắng
Tuổi học trò đi qua như những
chiều nắng hạ.
Kỷ niệm buồn phôi pha bay
ngang tà áo trắng...
Tình đầu con tim ta gieo vào
hồn của nắng.
Cho mỗi chiều hè về, ta nhớ
tới em yêu...!
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Rơi trên bãi cát vàng.
Để nắng đùa gió, khi hè về
lang thang.
- Tình
trắng...tình trắng ! Yêu em mãi nồng nàn.
Gửi cánh phượng vĩ, một màu
hồng âm vang.
Mùa hè này đi qua, như bao
mùa hè khác.
Tình đầu trong đôi ta, ai
mang màu chia cắt?!
Kỷ niệm buồn em trao... Lửa
tình nay chợt tắt !
Khi nắng chiều vào hè, mang
nỗi nhớ cô liêu.
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Buông trên đôi vai gầy.
Bay bay tà áo trắng, tan
trong màu tóc mây.
Tình yêu em nồng thắm... hè
ơi ! Mang kỷ niệm.
Đời anh là giọt nắng để cho
tình em say...!
Tâm hồn già thẫn
thờ...
Tay dắt một bé nhỏ,
Mảnh đời trông ngây
thơ.
Người hành khất như
mơ
Ngửa tay trong đợi
chờ...
Hoài công đi các
phố,
Xin đời chẳng ai cho
!
Cơn gió lạnh đi
qua
Mảnh hồn co dúm
lại.
Thằng bé rét tím
môi...
Không một lời thương
hại.
Lòng người như hóa
đá,
Không gian chết lặng
thinh.
Cõi đời thêm heo
hắt...!
Trong kiếp sống không
tình.
Một chấm đời bé
nhỏ,
Bên hồn già liêu
siêu.
Mắt tròn xoe ngơ
ngác,
Cơn thác loạn đời chiều
!
Giọt nắng
Tuổi học trò đi qua như những
chiều nắng hạ.
Kỷ niệm buồn phôi pha bay
ngang tà áo trắng...
Tình đầu con tim ta gieo vào
hồn của nắng.
Cho mỗi chiều hè về, ta nhớ
tới em yêu...!
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Rơi trên bãi cát vàng.
Để nắng đùa gió, khi hè về
lang thang.
- Tình
trắng...tình trắng ! Yêu em mãi nồng nàn.
Gửi cánh phượng vĩ, một màu
hồng âm vang.
Mùa hè này đi qua, như bao
mùa hè khác.
Tình đầu trong đôi ta, ai
mang màu chia cắt?!
Kỷ niệm buồn em trao... Lửa
tình nay chợt tắt !
Khi nắng chiều vào hè, mang
nỗi nhớ cô liêu.
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Buông trên đôi vai gầy.
Bay bay tà áo trắng, tan
trong màu tóc mây.
Tình yêu em nồng thắm... hè
ơi ! Mang kỷ niệm.
Đời anh là giọt nắng để cho
tình em say...!
Tâm hồn già thẫn
thờ...
Tay dắt một bé nhỏ,
Mảnh đời trông ngây
thơ.
Người hành khất như
mơ
Ngửa tay trong đợi
chờ...
Hoài công đi các
phố,
Xin đời chẳng ai cho
!
Cơn gió lạnh đi
qua
Mảnh hồn co dúm
lại.
Thằng bé rét tím
môi...
Không một lời thương
hại.
Lòng người như hóa
đá,
Không gian chết lặng
thinh.
Cõi đời thêm heo
hắt...!
Trong kiếp sống không
tình.
Một chấm đời bé
nhỏ,
Bên hồn già liêu
siêu.
Mắt tròn xoe ngơ
ngác,
Cơn thác loạn đời chiều
!
Giọt nắng
Tuổi học trò đi qua như những
chiều nắng hạ.
Kỷ niệm buồn phôi pha bay
ngang tà áo trắng...
Tình đầu con tim ta gieo vào
hồn của nắng.
Cho mỗi chiều hè về, ta nhớ
tới em yêu...!
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Rơi trên bãi cát vàng.
Để nắng đùa gió, khi hè về
lang thang.
- Tình
trắng...tình trắng ! Yêu em mãi nồng nàn.
Gửi cánh phượng vĩ, một màu
hồng âm vang.
Mùa hè này đi qua, như bao
mùa hè khác.
Tình đầu trong đôi ta, ai
mang màu chia cắt?!
Kỷ niệm buồn em trao... Lửa
tình nay chợt tắt !
Khi nắng chiều vào hè, mang
nỗi nhớ cô liêu.
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Buông trên đôi vai gầy.
Bay bay tà áo trắng, tan
trong màu tóc mây.
Tình yêu em nồng thắm... hè
ơi ! Mang kỷ niệm.
Đời anh là giọt nắng để cho
tình em say...!
Tâm hồn già thẫn
thờ...
Tay dắt một bé nhỏ,
Mảnh đời trông ngây
thơ.
Người hành khất như
mơ
Ngửa tay trong đợi
chờ...
Hoài công đi các
phố,
Xin đời chẳng ai cho
!
Cơn gió lạnh đi
qua
Mảnh hồn co dúm
lại.
Thằng bé rét tím
môi...
Không một lời thương
hại.
Lòng người như hóa
đá,
Không gian chết lặng
thinh.
Cõi đời thêm heo
hắt...!
Trong kiếp sống không
tình.
Một chấm đời bé
nhỏ,
Bên hồn già liêu
siêu.
Mắt tròn xoe ngơ
ngác,
Cơn thác loạn đời chiều
!
Tâm hồn già thẫn
thờ...
Tay dắt một bé nhỏ,
Mảnh đời trông ngây
thơ.
Người hành khất như
mơ
Ngửa tay trong đợi
chờ...
Hoài công đi các
phố,
Xin đời chẳng ai cho
!
Cơn gió lạnh đi
qua
Mảnh hồn co dúm
lại.
Thằng bé rét tím
môi...
Không một lời thương
hại.
Lòng người như hóa
đá,
Không gian chết lặng
thinh.
Cõi đời thêm heo
hắt...!
Trong kiếp sống không
tình.
Một chấm đời bé
nhỏ,
Bên hồn già liêu
siêu.
Mắt tròn xoe ngơ
ngác,
Cơn thác loạn đời chiều
!
Giọt nắng
Tuổi học trò đi qua như những
chiều nắng hạ.
Kỷ niệm buồn phôi pha bay
ngang tà áo trắng...
Tình đầu con tim ta gieo vào
hồn của nắng.
Cho mỗi chiều hè về, ta nhớ
tới em yêu...!
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Rơi trên bãi cát vàng.
Để nắng đùa gió, khi hè về
lang thang.
- Tình
trắng...tình trắng ! Yêu em mãi nồng nàn.
Gửi cánh phượng vĩ, một màu
hồng âm vang.
Mùa hè này đi qua, như bao
mùa hè khác.
Tình đầu trong đôi ta, ai
mang màu chia cắt?!
Kỷ niệm buồn em trao... Lửa
tình nay chợt tắt !
Khi nắng chiều vào hè, mang
nỗi nhớ cô liêu.
- Giọt nắng...
giọt nắng ! Buông trên đôi vai gầy.
Bay bay tà áo trắng, tan
trong màu tóc mây.
Tình yêu em nồng thắm... hè
ơi ! Mang kỷ niệm.
Đời anh là giọt nắng để cho
tình em say...!
Khép lại...!
Để cho ta vào trong cõi đam
mê...
Xây tặng người tòa lâu đài
hạnh phúc.
Trọn một đời ta kết nghĩa phu
thê.
Ai ! Đánh cắp
lòng tin người nơi đó?
Giết chết đi sự
trong trắng ngây thơ...
Nỗi chua chát
cửa tình nay khép lại
Sợi buồn vương ,
khô cạn nước sống mơ !
Ta thấu hiểu ánh mắt buồn sâu
thẳm,
Chứa trong tim tình đã nặng
ái ân !
Hồn khép lại,con tim chan
chứa lệ.
Đốt cháy mình bằng ngọn lửa
thanh xuân.
Người hãy ngẩng
cao đầu mà sống thẳng,
Đến nơi ta sống
trọn với tình nồng.
Cho cuộc sống
quên đi điều sau trước,
Vững niềm tin ta
xóa vết thương lòng.
Tuổi thời gian
Tuổi trẻ đi qua,
Nông nổi bồng
bềnh...
Phiêu lưu mạo
hiểm,
Tâm hồn trắng
trong.
Thời
gian đi qua,
Lòng
người lắng đọng.
Cuộc
sống vui buồn...
Năm
tháng già nua !
Tình đời sẫm
lại,
Một màu ganh
đua.
Tạo vết chân
chim
Trên miền suy
nghĩ.
Tuổi
trẻ ra đi...
Tóc
màu chuyển bạc.
Thời
gian quái ác,
Tóc
bạc phờ râu.
Tuổi trẻ chạy
đâu?
Tìm không trở
lại.
Những ngày thơ
dại...
Nông nổi vàng thau
!
Ko đề
Trên
dòng ý niệm.
Biển
tình mênh mông,
Đời
ta ngập cạn !
Ta rong đời ta,
Cánh buồm lãng
mạn...
Mang nặng tình em,
Nỗi nhớ ngập tràn
!
Mơ hồ...!
Khuất một góc
nhìn...
... Tình hoang thăm thẳm
!
Nông sâu ai thấu cho
lường?
Đời tham không người hiểu
nổi.
Sự thật trước đời
dối gian,
Bỗng nhiên thành
kẻ dại khờ.
Vàng son đâu còn
giá trị?
Trinh nguyên...
Một cõi không còn !
Phải chăng tình là ảo
giác?
Thủy chung, gian trá mơ
hồ...
Hồn hoang lòng người mở
ngỏ.
Cầu xin một góc tình thơ
!
Tự cảm..?
Định cuộc giàu,nghèo là do trời !
Biết lo cuộc sống là vừa đủ.
Trăm năm, tròn méo trí con người.
Dẫu có khổ đau vẫn phải
cười.
Hạnh phúc trên đời có thế
thôi...
Hà tất nghĩ suy cho nhọc
trí.
Nghìn thu, bao kiếp ý do Trời
!
Hai nửa trắng đen
Vòng đời lẫn với trắng đen
...!
Ta nhìn thoáng, tưởng là
quen.
Nhìn kỹ trở thành xa
lạ?
Miền phân tranh giữa tâm
hồn,
Trọn đời tìm đâu : Sự
thật!
Để một ngày đánh
mất...Mình,
Sự thật mới chợt hiểu
ra.
Khi cô đơn trong bất
hạnh
Con tim đau nhói phân
chia,
Hỡi ôi..! Còn đâu muốn
sống.
Hồn kia trai sạn vô
tình.
Thân ta trở thành vô
nghĩa...
Khi miền trắng đen phân
chia.
Lại thấy đời không cần
nữa
Sự sống cho nửa con tim
!
Không tình coi như đã
chết.
Nếu ai yêu mà không
biết
Với tình một nửa trắng
đen...
Sống như vạn kiếp không
Tình.
Nỗi khát khao khép kín chút
mộng son.
Tình yêu em khép đời anh im
lặng....
Ôm tương tư như thể ngắm
trăng non !
Anh mơ tới một ngày mình trọn
vẹn,
Để đời anh khép kín mộng tình
em.
Đem kiếp sống bồng bềnh trong
hạnh phúc...
Yêu em hoài, thức mãi với sao
đêm.
Nửa đường cong không trọn một
vòng tròn.
Em ra đi anh vỡ mộng tình
son!
Lòng hưu quạnh từng đêm đông
giá lạnh
Se nỗi buồn thành sợi chỉ cô
đơn !
Nỗi khát khao khép kín chút
mộng son.
Tình yêu em khép đời anh im
lặng....
Ôm tương tư như thể ngắm
trăng non !
Anh mơ tới một ngày mình trọn
vẹn,
Để đời anh khép kín mộng tình
em.
Đem kiếp sống bồng bềnh trong
hạnh phúc...
Yêu em hoài, thức mãi với sao
đêm.
Nửa đường cong không trọn một
vòng tròn.
Em ra đi anh vỡ mộng tình
son!
Lòng hưu quạnh từng đêm đông
giá lạnh
Se nỗi buồn thành sợi chỉ cô
đơn !
Bé Nhân ái
Nay đã khép lại
rồi!
Một tâm hồn nhỏ
bé,
Cười với đời thế
thôi.
Bé mang theo hy
vọng.
Trong Nhân thế tình
người.
Chỉ tiếc rằng lạc
lối,
Gieo Duyên đời thế
thôi.
Nhưng bé Nhân ái…
ơi!
Tình yêu Bé nồng
thắm,
Sống trong miền an
vui.
Nơi kiếp sống tình
đời…
Linh hồn Bé xinh
tươi.
20-10
Ngày Phụ nữViệt
nam.
Hay làm, hay nói…lại chỉ
thích tiền.
Trẻ đẹp như Tiên, lắm tiền
như nước.
Tình như bắt
được,
Hạnh phúc đầy
nhà.
Tặng một củ sắn…hai củ khoai
tây.
Một mớ rau thơm, một chùm rau
rút…
Mang về mà đút…vào nồi nấu
ngay.
Sẽ thấy vui thay,đấy là hạnh
phúc!
Một sớm nao...!
Mặt trời tràn đầy khắp nẻo
Nhân gian.
Khi niềm vui chưa kịp lụi
tàn…
Hãy tận hưởng bình minh, nơi
chân trời hy vọng.
Một sớm nao khi ta thức
dậy,
Khi tình yêu chưa vỗ cánh bay
đi…
Hãy tận hưởng mật ngọt đời
trong tim sâu lắng đọng,
Để tình sầu không nỡ vội chia
ly.
Kiếp nghèo
Mọi người đóng cửa
theo,
Ai cũng sợ kiếp Nghèo
!
Mà quay lưng nhau
lại?
Lúc làm người
nghĩ mãi...
Cái thủa còn đơn
sơ,
Con người sống
như mơ.
Cùng mưu cầu hạnh
phúc.
Đâu có sự phân
chia,
Giữa kẻ Giầu, người
Nghèo?
Hỡi ai đã bóp méo...!
Sự thật bị đổi thay.
Sự thật bị đổi thay.
Khiến cuộc sống
hôm nay,
Lòng người như
hóa đá...
Không một chút
lương tâm
Sẵn sàng cướp
của nhau.
Trà đạp trên nỗi đau
!
Không một lời thương
hại?
Thử hỏi xem xưa
đó...
Ta cùng nghĩ lại
đi.
Không có những
người thương,
Thế gian không
ai cả?
Một cõi sống
vô tình...
Hành tinh như
đã chết !
Kỷ niệm: SANTOSA
Đến chơi
thăm cảnh nước người,
Singapore :
Ất Hợi.
Tâm hồn rộng mở... Cuộc đời
mênh mang.
Nước người sạch
sẽ khang trang.
Văn minh, hiện đại, tính sang
có thừa...
Dẫu cho vãn cảnh
trời mưa,
Chân không bẩn vết, lại đưa
tình nồng.
Chơi vui mảnh
đất trời hồng...
Nghĩ riêng cuộc sống nơi
trong nước nhà !
Bao giờ đời sống
của Ta?
Nâng cao như thể... Nước xa
cảnh người.
Dù cho cảnh vật
vui tươi,
Lòng sao không nghĩ cuộc đời
quanh ta.
Phúc...Phận!
Dưỡng tâm, hun đúc trí thêm
hồng...
Dẫu cho muôn kiếp tình không
trọn !
Nghìn thu Rắn vẫn chẳng nên
Rồng.
o0o
Thủa xa xưa, mới bước vào
đời....
Nghĩ về cuộc sống dễ tưởng
chơi.
Giờ đây chợt hiểu,đời không
vậy.
Muôn nẻo đường đi bao đắng
cay!
Đèn cầy
Rõ xung quanh mà chẳng tỏ nơi
chân.
Năm tháng ư? Cứ cháy đến lụi
dần!
Sao không tỏ con đường vào
chân lý?
Cả cuộc đời và mỗi phút qua
đi,
Chảy từng giọt nỗi đau đời
lắng đọng...
Nhỏ xuống chân không thấy một
con đường !
o0o
Lòng nhiệt huyết đỏ hồng hun
lý trí,
Nhen nhóm lên muốn xóa sạch
đêm đen
Muốn cháy lớn, đem sức sáng
tăng thêm...
Đời ngắn lại mang theo phần
tàn lụi,
Nỗi buồn riêng, làn khói
trắng chơi vơi !
Khi đời cạn, đêm tràn ngập
những đêm.
Tiếng gió lời yêu
Tìm tình ở nơi
nao?
Anh đi theo tiếng
gọi...
Trong con tim tình
nồng.
Ai cho ta sức
sống,
Qua dòng đời chơi
vơi?
Em trao anh khát
vọng...
Mộng tình yêu ban
đầu.
Nghe
như trong tiếng gió,
Lời
thầm thì đang yêu...
Duyên
đôi ta thắm mãi
Trọn
một đời không phai.
Tình đã
cho anh lời yêu...
Đem
những tương tư buồn chiều,
Còn nhớ
phút giây mộng mơ
Xây đời
tình đẹp trang thơ...!
- Anh đi qua
năm tháng,
Gọi người tình nơi đâu?
Đi qua bao cay
đắng
Tìm tình yêu ban
đầu.
Trong anh bao nỗi
nhớ,
Kỷ niệm đầu em
trao.
Khi hai ta xa
cách,
Lời nguyện thề trăng
sao.
Tim anh yêu sâu
lắng
Hình bóng ngày hôm
nao...
Trên cao nơi không
gió,
Cánh diều đời nghiêng chao
!
Tình
đã xa anh vì đâu?
Nỗi
nhớ dư âm tình đầu...
Giờ đã
theo gió bay xa
Hoa đời tình vẫn trong ta!
nàng thơ...!
Từ cái thủa ta kết bạn cùng Người
Vì yêu Nàng...ta có được niềm vui.
Sao trời đất không se duyên một nhịp?
Lại trao ta cay đắng với ngậm ngùi...!
Ta ôm ấp tình yêu trọn với Người.
Tình đơn phương,nàng lại chẳng yêu tôi!
Để ai bỗng thành người trong cõi mộng
Tương tư chiều, một bóng dáng xa xôi.
Nàng ở đâu trong vạn kiếp con người?
Như sao trời trong muôn vạn sao thôi.
Cho ta nhớ từng đêm trong cõi nhớ...
Nàng Thơ người,ta yêu mãi nàng ơi !
Ta không phải là thi sĩ cõi đời
Chẳng danh phận...sống một kiếp đơn côi.
Không tri kỷ, không một lời say đắm.
Cất tiếng sầu thành giọt lệ thơ rơi !
Tình ngả
hoàng hôn
Tình đôi ta tan vỡ
!
Như băng tan nắng
hạ,
Trên lửa đời nghiệt
ngã.
Duyên trời se mong
manh,
Kết hai hồn vội
vã...
Khiến mộng kia khó
thành,
Chia chúng mình đôi
ngả !
Mắt buồn hướng xa
xăm...
Tìm cõi tình đơn lẻ
!
Trên khắp cả thế
gian,
Một chút tình nhỏ
bé.
Duyên đời anh là thế
!
Muốn có trọn tình
son...
Cho riêng mình cũng
khó,
Khi tình ngả hoàng
hôn !
Tình ngả hoàng hôn
Tình đôi ta tan vỡ
!
Như băng tan nắng
hạ,
Trên lửa đời nghiệt
ngã.
Duyên trời se mong
manh,
Kết hai hồn vội
vã...
Khiến mộng kia khó
thành,
Chia chúng mình đôi
ngả !
Mắt buồn hướng xa
xăm...
Tìm cõi tình đơn lẻ
!
Trên khắp cả thế
gian,
Một chút tình nhỏ
bé.
Duyên đời anh là thế
!
Muốn có trọn tình
son...
Cho riêng mình cũng
khó,
Khi tình ngả hoàng
hôn !
Đố hoa...?
Hương thanh tao trong gió mênh mang...
Ánh tà dương lung linh, tím đỏ.
Cảnh phong trần không mấy xốn sang...
Thân vươn thẳng sáng phần rạng rỡ
Nở đài hoa...kết hạt bên trong.
Nhân Quả đó mầm xanh sự sống
Thấu luân hồi...rõ cùng định mệnh.
Thiền định mơ... Trí Tuệ sắc không!
Ai giải hiểu bằng thơ rõ được...
Tên loài Hoa ý niệm sáng trong.
Thời tác giả tâm đầu khẩu phục?
Tác nhân duyên kết bạn trùng phùng.
Hoa son..?
Nét cong căng mũm, ánh xuân
xanh.
Sức sống truyền giao đầy mãnh
lực
Thiên hạ... Kìa xem khối kẻ
giành.
Anh hùng mắc
phải lỡ đường danh
Bởi ải tình
giăng khó đoạt thành...
Tan nát bao đời
trai trí hướng
Quay về ôm hận,
mất xuân xanh !
Một chút đó thôi, cũng là
nhiều.
Hỏi rằng chan chứa được bao
nhiêu?
Đời nỡ không thành... dâng
biển hận!
Ngược xuôi, xuôi ngược...cõi
tiêu điều.
Hoa đó kể ra
cũng lạ kỳ...?
Chót mắc phải
rồi, khó bỏ đi.
Hủy diệt một
đời... Sinh cũng lắm.
Vần xoay Con
tạo : Hợp - Phân ly !
Hoa Xuân
Giọt
Xuân trên cánh hoa đào
Lung linh sắc thắm bay vào
môi em.
Nụ cười
đỏ sẫm cánh sen
Hàng răng trắng muốt, mắt em
sáng ngời.
Tình
Xuân nhựa sống đâm trồi
Lộc non xanh biếc, nghĩa đời
có em.
Ngất
ngây lòng muốn say thêm
Vòng tay âu yếm, tình em nồng
nàn...
Tuyệt
vời tạo hoá dâng ban
Tặng riêng anh, cả thế gian
trạnh lòng.
Xuân
về rạng rỡ cánh hồng
Tháng ngày, anh muốn đón mong
em về.
Cùng
nhà sống trọn đam mê
Hai ta nguyện giữ lời thề
thủy chung.
Nào
hay mộng ước đâu cùng
Ngày xuân chưa chọn, tình
sang tay người !
Hoa
kia thiếu vắng nụ cười
Còn đâu sắc thắm cho đời anh
vui.
Xuân
này xen lẫn ngậm ngùi
Lòng mang kỷ niệm chôn vùi
tháng năm.
Hoa Xuân
Lung linh sắc thắm bay vào
môi em.
Nụ cười
đỏ sẫm cánh sen
Hàng răng trắng muốt, mắt em
sáng ngời.
Tình
Xuân nhựa sống đâm trồi
Lộc non xanh biếc, nghĩa đời
có em.
Ngất
ngây lòng muốn say thêm
Vòng tay âu yếm, tình em nồng
nàn...
Tuyệt
vời tạo hoá dâng ban
Tặng riêng anh, cả thế gian
trạnh lòng.
Xuân
về rạng rỡ cánh hồng
Tháng ngày, anh muốn đón mong
em về.
Cùng
nhà sống trọn đam mê
Hai ta nguyện giữ lời thề
thủy chung.
Nào
hay mộng ước đâu cùng
Ngày xuân chưa chọn, tình
sang tay người !
Hoa
kia thiếu vắng nụ cười
Còn đâu sắc thắm cho đời anh
vui.
Xuân
này xen lẫn ngậm ngùi
Lòng mang kỷ niệm chôn vùi
tháng năm.
Qua một dòng sông
Dòng sông nước đỏ, chiều buông
xuống.
Trên bến đò ngang đứng ngóng trông.
Mong sao sang được người bên ấy !
Nỗi nhớ tình ai...? Nước thuận dòng.
Khoảng cách đôi bờ, dòng sông chảy.
Mang nặng phù sa nỗi nhớ mong...
Quen em cái thủa sang bên chợ,
Mua sắm hoa xuân ấy mấy ngờ.
Ánh mắt em vui tươi như thể,
Mang cả tình xuân chợ hoa về...
Sang sông qua bến em thường bảo:
- "Vui quá... anh ơi ! Chẳng muốn về."
Ai đem nỗi nhớ, bờ xa cách?
Kẻ đứng bên sông những ngóng chờ...
Nỗi nhớ, giờ đây thêm nỗi nhớ !
Đổ tím dòng sông một vần thơ...
Trên bến đò ngang đứng ngóng trông.
Mong sao sang được người bên ấy !
Nỗi nhớ tình ai...? Nước thuận dòng.
Khoảng cách đôi bờ, dòng sông chảy.
Mang nặng phù sa nỗi nhớ mong...
Quen em cái thủa sang bên chợ,
Mua sắm hoa xuân ấy mấy ngờ.
Ánh mắt em vui tươi như thể,
Mang cả tình xuân chợ hoa về...
Sang sông qua bến em thường bảo:
- "Vui quá... anh ơi ! Chẳng muốn về."
Ai đem nỗi nhớ, bờ xa cách?
Kẻ đứng bên sông những ngóng chờ...
Nỗi nhớ, giờ đây thêm nỗi nhớ !
Đổ tím dòng sông một vần thơ...
Đêm sâu...!
Con thạch sùng... ba khắc.
Gõ từng tiếng khoan dung.
Vang trong đêm tĩnh đặc,
Mang nỗi nhớ khôn cùng !
Tim riêng ai thao thức...
Theo từng tiếng đêm sâu.
Dâng trào nơi ký ức,
Những gì ta trao nhau.
Trong đêm sâu tĩnh mịch,
Nỗi nhớ vẫn u hoài...!
Con tim ta tan vỡ.
Trôi theo tiếng kêu dài.
Thạch sùng kêu đắc trí...
Hay não ruột đêm thâu?
Khiến lòng ta nghẽn lại.
Tiếng thở dài tuôn mau !
Đêm nay ai thức giấc...
Có nghe tiếng lòng không?
Từng nhịp kêu khắc khoải,
Mang nỗi nhớ khôn cùng.
Gõ từng tiếng khoan dung.
Vang trong đêm tĩnh đặc,
Mang nỗi nhớ khôn cùng !
Tim riêng ai thao thức...
Theo từng tiếng đêm sâu.
Dâng trào nơi ký ức,
Những gì ta trao nhau.
Trong đêm sâu tĩnh mịch,
Nỗi nhớ vẫn u hoài...!
Con tim ta tan vỡ.
Trôi theo tiếng kêu dài.
Thạch sùng kêu đắc trí...
Hay não ruột đêm thâu?
Khiến lòng ta nghẽn lại.
Tiếng thở dài tuôn mau !
Đêm nay ai thức giấc...
Có nghe tiếng lòng không?
Từng nhịp kêu khắc khoải,
Mang nỗi nhớ khôn cùng.
Xuân về
Tình xuân đem lại yêu thương chúng mình.
Môi hồng tạo nét tươi xinh...
Khiến tim anh lại nhớ tình em trao.
Nhớ em buổi chợ chiều nao
Mua Hoa trong cảnh mời chào chợ xuân.
Ra về vương cảnh tần ngần
Tiếc thời gian ngắn vui xuân tình nồng...
Hương xuân cho má em hồng.
Hay tình ai nở lẫn trong hoa đào.
Em về không nhớ anh sao?
Để anh lưu giữ Xuân vào trong tim.
Bao đêm anh vẫn cố tìm...
Gặp em trong mộng đắm chìm tình say.
Dù cho cuộc sống hôm nay
Không yêu anh nữa như ngày em yêu !
Xin em hãy nhớ một chiều...
Có người ngóng đợi những chiều Xuân sang.
Đa tình
Ta với em ru ngủ bằng tình
Sự lãng mạn khiến đời không bến đậu
Khắp nẻo đường mòn mỏi thời gian qua.
Nuôi hy vọng trong tim người vô tận...!
Trái tim ta chứa trọn lời yêu thương
Dõi theo em chỉ có một con đường
Nuôi tình cảm bằng yêu không mệt mỏi.
Trong tim ta không có lòng thù hận
Yêu và yêu!Theo tiếng gọi tim người.
Đến với em là chỉ có yêu thôi
Đem cực lạc tạo thành dòng thương nhớ!
Kiếp nhân gian ta vẫn muốn yêu nhiều.
Sự lãng mạn khiến đời không bến đậu
Khắp nẻo đường mòn mỏi thời gian qua.
Nuôi hy vọng trong tim người vô tận...!
Trái tim ta chứa trọn lời yêu thương
Dõi theo em chỉ có một con đường
Nuôi tình cảm bằng yêu không mệt mỏi.
Trong tim ta không có lòng thù hận
Yêu và yêu!Theo tiếng gọi tim người.
Đến với em là chỉ có yêu thôi
Đem cực lạc tạo thành dòng thương nhớ!
Kiếp nhân gian ta vẫn muốn yêu nhiều.
Vô cảm
Chỉ riêng ta, ôm ấp mộng
chiều tà!
Gieo hy vọng trong muôn trùng
xa cách.
Đem thời gian xoa dịu nỗi xót
xa.
Rồi cuộc tình nào cũng sẽ
phôi pha!
Chỉ mình ta ôm mộng với xa
hoa…
Mơ một ngày trọn vòng tay
hạnh phúc.
Thế gian này chi tồn tại
riêng ta!
Tàn lụi...!
Cuộc sống lụi tàn theo năm
tháng …
Để lại tình ai? Tay trắng
tay!
Ký ức
còn, hay tan khói mây?
Tình
nát…lòng đau! Thấu đêm ngày.
Hình cũ
vẫn còn trong tâm khảm,
Khiến
kẻ u hoài…nuối tiếc thay!?
Kể cũng là điên kiếp sống này
….
Tình thật không muốn - Muốn
tình say!
Sống nơi ký ức : Thân đày
đoạ.
Ham muốn vu vơ...kiếp đoạ đày
!
Kẻ
cướp - Người dâng : Tình nợ vay !?
Đạo
nghĩa con người, sống đổi thay.
Đến
khi nhận thấy đời son sắt :
Kiếp
sống lụi tàn theo khói mây !
Nửa vầng trăng
Nửa khuyết kia dành để đợi
anh tròn?
Tặng riêng anh trọn vẹn mối
tình son,
Khiến vũ trụ ngả nghiêng say
tình mới.
Con tim anh đã bao năm chờ
đợi...
Được yêu em, năm tháng ngọt
ngào.
Lòng tri kỷ có trời cao làm
chứng,
Hạnh phúc mình bền vững tựa
trăng sao.
Nào ai biết chuyện đời kia
lường trước?
Trời đang quang, giông tố
bỗng lan tràn...
Quầng mây nhỏ che ngang vầng
trăng khuyết,
Khiến đôi ta tình lại phải ly
tan !
Cứ chênh vênh trong khoảng
trời trống vắng,
Tim đau thương khi nỗi nhớ
tràn về...
Em là cả cuộc đời anh nhỏ
bé
Suốt đời mơ trọn vẹn nửa vầng
trăng !
Cảm nhận!
Có
những ngôi nhà không chứa nổi tim ta ?
Có một người nay đã đi xa...
Mang thương nhớ vui sầu trong kỷ niệm.
...Của một thời...yêu lắm
người ơi!Có một người nay đã đi xa...
Mang thương nhớ vui sầu trong kỷ niệm.
Có những cuộc tình nay đã buông rơi
Miền thôi thúc khiến đời ta không dừng lại.
Và em nữa một bóng hình xa mãi...
Đến bao giờ trở lại trái tim yêu?
Thương nhớ em da diết nhiều chiều
Ngắm hoàng hôn,buông tím đời lặng lẽ!
Cho đến một ngày,lòng tin không thể...
Chờ đợi em theo nắng lụi tàn!
Thì em hỡi..!Vũ trụ hoá tan,
Ta là cả không gian vĩ đại!
Nghèo !
Che sao được nổi mưa dài qua cơn?!
Cả ngày không có hạt cơm,
Ăn ngô, khoai sắn độn thường lẫn rau.
Mẹ nhìn con khóc mà đau...
Miếng khoai nghẹn lại... mồm nhai, đắng mồm !
Phận nghèo, một kiếp phong sương.
Thương thay duyên nợ nhiều đường gian chuân...
Ngập chìm trong bể trầm luân !
Hỏi ai thay đổi.... đường gần, kiếp xa?!
Kẻ sang, người sống xa hoa.
Mặc cho nhân thế đẩy ta khốn cùng!
Lòng người không có tình chung?
Đồng cam cộng khổ, sống cùng tình thương.
Chẳng hay còn chút tình thường?
Ngàn năm một nhẽ không đường sẻ chia...!
Ký ức...!
Rêu phong dĩ vãng!
Cô đơn cõi tình...
Nghèo trong nỗi nhớ.
Tâm hồn hư không!
Ta với thời gian,
Kiếm tìm kỷ niệm?
Vàng thau son sắc...
Một thời miên man.
Vòng đời hợp tan.
Hỏi khôn hay dại?
Miền đau khô lại
Quả đắng trần gian!
Cô đơn cõi tình...
Nghèo trong nỗi nhớ.
Tâm hồn hư không!
Ta với thời gian,
Kiếm tìm kỷ niệm?
Vàng thau son sắc...
Một thời miên man.
Vòng đời hợp tan.
Hỏi khôn hay dại?
Miền đau khô lại
Quả đắng trần gian!
Hoang cảm!
Nơi một góc trời
vuông...
Trên đỉnh quả đồi tròn.
Chú chó già ngồi đó,
Sưởi dưới ánh trăng non!
Cây thông già heo hắt
Đuổi nỗi buồn trong veo...
Tan vào sâu im lặng.
Nhựa ứa sầu lắt leo!
Hang sâu, tình rích nước...
Cỏ mọc mầm đắng cay!
Trời vuông đang khép lại
Đợi bình minh sang tay.
Nắng mới loang khắp chốn,
Phủ kín đỉnh đồi tròn.
Xác chó già nguội lạnh!
Bên thông già - lộc non.
Sương sớm còn chưa tan.
Tình sâu đã cạn nước...
Mắt đời đang chảy ngược!?
Thành dòng buồn không vơi...!
Trên đỉnh quả đồi tròn.
Chú chó già ngồi đó,
Sưởi dưới ánh trăng non!
Cây thông già heo hắt
Đuổi nỗi buồn trong veo...
Tan vào sâu im lặng.
Nhựa ứa sầu lắt leo!
Hang sâu, tình rích nước...
Cỏ mọc mầm đắng cay!
Trời vuông đang khép lại
Đợi bình minh sang tay.
Nắng mới loang khắp chốn,
Phủ kín đỉnh đồi tròn.
Xác chó già nguội lạnh!
Bên thông già - lộc non.
Sương sớm còn chưa tan.
Tình sâu đã cạn nước...
Mắt đời đang chảy ngược!?
Thành dòng buồn không vơi...!
Một lần...!
Một lần cay đắng... Nuốt hận ngậm trong sâu.
Còn ai nữa? Gom kỷ niệm bên đời kia ấy !
Nhịp trống canh khua thăm thẳm một cung Trời.
Ngồi ngặm nhấm từng mảnh Tình rách nát...
Đời đi hoang... Chua xót phận không tròn !
Hoài bão xé tan tuổi thơ thành lệ chảy.
Mòn mỏi ưu tư, bạc bẽo thế gian trôi.
Ta xây góp Tình tàn... Qua lòng người mặn nhạt !
- Dã Tràng ơi ! Ngơ ngẩn thế nhân tham...
Đâu còn nữa trong ký ức lụi tàn?
Không bến tình... Khóc cho lệ chứa chan !
Ta buông giọt thời gian thành lời cầu nguyện...
Cho thế gian này có được nụ cười Duyên.
Vô...!
Vọng mộng!
Duyên thắm, thời gian chẳng được sâu !
Người qua bến nước buông chân khỏa,
Chót thỏa tình riêng để nước đau.
Phải chăng ai cũng đều như vậy?
Khi đã qua rồi ...sẽ quên nhau !
Duyên xưa đâu có người tri kỷ,
Sao để mộng đời có trước sau?
Mưa Phố
Mưa mờ tựa sương
rơi.
Ánh đèn gieo muôn
sắc,
Gió thẫn thờ rong
chơi.
Hồn ai
rách tả tơi?
Ngắm
nhìn mưa vương phố,
Nhòe hồn
trong mưa rơi...
Tình
buồn riêng khôn tỏ !
Anh nhớ em không
nguôi
Ngắm đèn ngỡ trăng
rơi...
Chảy loang, in trên
phố.
Tình trôi theo bóng đổ!
Phố hôm
nay vắng thế?
Để buồn
rơi cô liêu...!
Chảy
thành dòng, chảy mãi.
Tan mộng
tình phiêu riêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét