Mùa thu.
Mùa thu về,ta thường thấy trong lòng mình có một cái gì đấy phải dừng lại,phải nghĩ suy,kiểm nghiệm,điểm,đếm những cái đã qua.Để rồi có giây phút nào đó ta thấy nhớ tiếc,xót xa,trách mình.Rồi lại mong,lại đặt cho mình những bước đi tiếp theo trên chặng đường của một con người.
Mỗi khi mùa thu về,ta thấy một chiếc lá rơi xuống,cây cỏ ngả màu vàng,lá cứ rụng dần...Rồi cộng thêm tiết trời mùa thu man mác,lành lạnh,trong trong,chầm chậm,dìu dịu.Làm ta thấy có cái gì đấy dễ chịu trong lòng,thấy một chút êm đềm của cuộc sống.Có những lúc, ta thấy cuộc sống thật đáng yêu,đẹp,đáng quí biết bao!Cũng không quên nhìn thấy cạnh đó những bộn bề,trắc trở,nhọc nhằn đã vượt qua,hay sự hứng chịu của những số phận nghiệt ngã.
Mùa thu năm nay, đánh dấu những mốc lớn của dân tộc,của đất nước hơn là mùa thu suy nghĩ cho một kiếp người, một cuộc đời đang sống.Thôi hẹn ở mùa thu sau, để dành cho mình,cho kiếp người nhỏ nhoi này.
Tản mạn2 ( Trăm hoa...)
Trên cánh đồng thơ ca của người Việt, từ ngàn xưa đến nay, thật muôn mầu muôn sắc.Trên cánh đồng thơ ca đó, đã xuất hiện những bông hoa rực rỡ ,tươi thắm muôn đời.Những bông hoa Thược dược thắm sắc mùa xuân.Những bông hoa Cúc đại đoá ngát hương vàng nắng.Những bông hoa Nhài trắng tinh thơm khiết dịu êm.Không quên những bông hoa Hồng thắm đượm tình yêu đôi lứa....
Dưới nắng trời,giữa thiên nhiên dịu mát,các bông hoa đã tô điểm lên bầu trời đất Việt.Những áng thơ cho ta bay bổng cuộc đời.Cho ta thấy cuộc đời,bên cạnh những khổ đau,mất mát,những oan trái của kiếp người,mà ta vẫn muốn sống.Vẫn muốn hoà cùng trời đất tốt tươi.Để tận hưởng mọi cái mà tạo hoá sinh ra.Tận hưởng vũ trụ,mà trong đó Trái đất,may mắn được dành cho riêng mình là Sự sống!Sự sống sẽ trường tồn,sẽ ngày càng tươi thắm và thiên đường hơn.Vì ngoài những bông hoa có tên tuổi bao đời,còn có những bông hoa,những loài hoa mới,để làm đẹp cho đời,cho cuộc sống tốt tươi thêm nữa.
Trên cánh đồng thơ ca đó,mà trộm nghĩ,nếu chỉ có những loài hoa tên tuổi,thì đâu chắc đã đẹp,đã trữ tình,đã thiên nhiên như mặt đất vậy!Nếuchỉ có những loài hoa rực rỡ đó,thì cánh đồng thơ ca này cũng không khác gì những hiện vật long lanh được bày trong tủ kính.Mà người xem,người ngắm không thể sờ thấy được.Không cảm được cái man mát,cái dìu dịu của đồ vật.Cái hồn của hiện vật không được trong,không được thơ,không được thật bởi phải nhìn qua sau những tấm thuỷ tinh.
Bởi thế,trên cánh đồng thơ ca,muốn đẹp,muốn thiên nhiên,muốn trữ tình như vườn mộng, thì cần phải có những loài hoa khác.Những bông hoa nhỏ li ti,những bông hoa không tên tuổi.Những bông hoa chưa được ai biết tới,cùng cỏ cây,cùng với các loài hoa đồng nội tô điểm thêm.Xen kẽ vào nhau,cùng nẩy mầm,cùng xanh tốt.Có thế,cánh đồng hoa mới thực sự là vườn địa đàng,mới đáng ngắm,đáng yêu biết bao!
Nếu trên cánh đồng hoa chỉ có những loài hoa,những bông hoa có tên tuổi.Thì vẻ đẹp đó cũng không khác gì vẻ đẹp của vườn hoa trong công viên.Đẹp đấy.Gọn gàng đấy,sạch sẽ đấy.Thẳng hàng thẳng lối đấy.Nhưng với những người yêu thiên nhiên thực sự.Những người được sống trong những điệu hò,những lời ru ca dao.Những người vẫn sống với con trâu, cây lúa,với cây đa bến nước sân đình,mà nhìn vào đó thì không khoái.Không thật,không thơ.Có chăng,công viên đó chỉ hợp cho những người ở thành phố,quen sống cảnh khô cằn,đường nhựa mà thôi.
Bởi vậy,cánh đồng thi ca muốn đẹp,muốn thiên nhiên.Hãy chăm hoa đua nở!
Các loài hoa,các loài cỏ dại,cùng các loài hoa tên tuổi cùng bật dậy,nẩy mầm,tốt tươi,xanh ngát hoà cùng mùa xuân của thơ ca và cuộc sống.Các loài hoa đừng ngại ngùng,đừng e thẹn,đừng tự ti,hãy nẩy mầm,hãy tươi tốt lên để khoe sắc cho đời.
Loài hoa nào cũng có vị trí,có chỗ đứng cho mình trong cánh đồng thơ ca của người Việt.Hãy dũng cảm lên,hãy hồ hởi,chúng ta cùng viết thơ ca để yêu đời!
Dưới nắng trời,giữa thiên nhiên dịu mát,các bông hoa đã tô điểm lên bầu trời đất Việt.Những áng thơ cho ta bay bổng cuộc đời.Cho ta thấy cuộc đời,bên cạnh những khổ đau,mất mát,những oan trái của kiếp người,mà ta vẫn muốn sống.Vẫn muốn hoà cùng trời đất tốt tươi.Để tận hưởng mọi cái mà tạo hoá sinh ra.Tận hưởng vũ trụ,mà trong đó Trái đất,may mắn được dành cho riêng mình là Sự sống!Sự sống sẽ trường tồn,sẽ ngày càng tươi thắm và thiên đường hơn.Vì ngoài những bông hoa có tên tuổi bao đời,còn có những bông hoa,những loài hoa mới,để làm đẹp cho đời,cho cuộc sống tốt tươi thêm nữa.
Trên cánh đồng thơ ca đó,mà trộm nghĩ,nếu chỉ có những loài hoa tên tuổi,thì đâu chắc đã đẹp,đã trữ tình,đã thiên nhiên như mặt đất vậy!Nếuchỉ có những loài hoa rực rỡ đó,thì cánh đồng thơ ca này cũng không khác gì những hiện vật long lanh được bày trong tủ kính.Mà người xem,người ngắm không thể sờ thấy được.Không cảm được cái man mát,cái dìu dịu của đồ vật.Cái hồn của hiện vật không được trong,không được thơ,không được thật bởi phải nhìn qua sau những tấm thuỷ tinh.
Bởi thế,trên cánh đồng thơ ca,muốn đẹp,muốn thiên nhiên,muốn trữ tình như vườn mộng, thì cần phải có những loài hoa khác.Những bông hoa nhỏ li ti,những bông hoa không tên tuổi.Những bông hoa chưa được ai biết tới,cùng cỏ cây,cùng với các loài hoa đồng nội tô điểm thêm.Xen kẽ vào nhau,cùng nẩy mầm,cùng xanh tốt.Có thế,cánh đồng hoa mới thực sự là vườn địa đàng,mới đáng ngắm,đáng yêu biết bao!
Nếu trên cánh đồng hoa chỉ có những loài hoa,những bông hoa có tên tuổi.Thì vẻ đẹp đó cũng không khác gì vẻ đẹp của vườn hoa trong công viên.Đẹp đấy.Gọn gàng đấy,sạch sẽ đấy.Thẳng hàng thẳng lối đấy.Nhưng với những người yêu thiên nhiên thực sự.Những người được sống trong những điệu hò,những lời ru ca dao.Những người vẫn sống với con trâu, cây lúa,với cây đa bến nước sân đình,mà nhìn vào đó thì không khoái.Không thật,không thơ.Có chăng,công viên đó chỉ hợp cho những người ở thành phố,quen sống cảnh khô cằn,đường nhựa mà thôi.
Bởi vậy,cánh đồng thi ca muốn đẹp,muốn thiên nhiên.Hãy chăm hoa đua nở!
Các loài hoa,các loài cỏ dại,cùng các loài hoa tên tuổi cùng bật dậy,nẩy mầm,tốt tươi,xanh ngát hoà cùng mùa xuân của thơ ca và cuộc sống.Các loài hoa đừng ngại ngùng,đừng e thẹn,đừng tự ti,hãy nẩy mầm,hãy tươi tốt lên để khoe sắc cho đời.
Loài hoa nào cũng có vị trí,có chỗ đứng cho mình trong cánh đồng thơ ca của người Việt.Hãy dũng cảm lên,hãy hồ hởi,chúng ta cùng viết thơ ca để yêu đời!
Hà -nội yêu! ( Tản mạn3 )
Trong những ngày cuối thu này,tiết trời se lạnh,gió heo may.Hà nội bước vào ngày kỷ niệm 1000 năm Thăng long-Hà nội.Nhiều người nói về tình yêu Hà -nội.Nhưng tình yêu Hà-nội cũng có rất nhiều cách yêu khác nhau.
Hà -nội đẹp.Hà -nội là thủ đô có nghìn năm tuổi.Hà-nội có nhiều di tích cổ,có bề dày văn hoá Việt,đại diện cho "nền văn minh lúa nước người Việt".Hà-nội có Tháp rùa,có Quốc tử giám,có Hoàng thành,có Cầu long biên.Có Hồ tây,Hồ bảy mẫu.Có Quảng trường Ba đình,có Nhà hát lớn,v.v...
Chính vì Hà -nội là Thủ đô,có nhiều di tích lịch sử,và bề dày văn hoá như vậy,nên Hà nội đáng yêu,đáng quý,đáng ngưỡng mộ biết bao!
Yêu Hà-nội là đương nhiên rồi.Ai chẳng yêu cái đẹp,cái văn hoá,cái cổ xưa hiếm có khó tìm này.Nhưng đó cũng chỉ là cách yêu của nhiều người,đại đa số.Hay còn gọi là cách yêu Hà-nội từ bên ngoài.Cách yêu của những người khách:Khách du lịch,khách quốc tế,những đồng bào trong cả nước đối với Hà-nội.Chứ những người được coi là con dân Hà-nội,được coi là gốc Hà -nội,hay chí ít cũng sinh ra,hay đã có thời gian sống lâu tại Hà-nội,ngoài cách yêu chung ra,còn có cách yêu riêng cho mình.Hay còn gọi là cách yêu của người Hà nội đối với Hà nội.
Hà-nội khác các thành phố lớn của chúng ta,cũng nổi tiếng,cũng đáng yêu như T.p Hồ Chí Minh,Đà nẵng,Huế,Hội an...Những thành phố có tên, có tuổi trong con mắtYêu của mọi người xa gần.Đó là Hà-nội có bốn mùa!
Có Xuân,Hạ,Thu,Đông mà các thành phố ở phía nam không có được.Chính vì thế,trong một năm,người Hà-nội cảm được bốn mùa mà trời đất đem cho.Trong khi các thành phố ở phía nam chỉ có một mùa nắng, cận vùng Xích đạo.
Mùa Đông thì có những ngày mưa phùn lất phất.Có gió bấc tràn về.Rét tê người.Rét se sắt.Rét nẻ thịt da.Người trùm kín quần áo ấm tư đầu đến chân vẫn thấy rét.Rét từ bên ngoài vào,nhưng có lúc ta cảm thấy rét nó từ bên trong ra.Ra đường, gió thổi phần phật,gió táp vào mặt.Chỗ nào hở ra là gió trà muối vào,làm xót xa,xa xót cho ta.Đi ô-tô cũng thấy rét,đi bộ cũng thấy rét.Ngồi trong nhà cũng thấy rét.Ngủ lại càng rét.
Cái rét Hà-nội nó chẳng giống ai.Không giống miền núi cao,cũng chẳng giống cái rét của miền quê thông thống cánh đồng.Lại càng không giống cái rét ôn đới của các nước khác trên thế giới.Chẳng biết diễn tả như thế nào cho đủ,cho đúng.Thôi thì đặt tên cho nó là cái rét Hà-nội.Cái rét riêng có,chẳng nhầm lẫn với nơi đâu.Chính vì thế,mà khi đi xa,hay đang sống trong điều kiện thời tiết nóng bức ở xứ ngoài, càng làm ta không thể quên được cái rét Hà-nội.Không quên.Vẫn nhớ.Đấy là yêu mùa đông Hà-nội mất rồi.Yêu mùa đông Hà-nội mà tưởng là ghét.Thật buồn cười.Tình yêu đó mới sâu nặng biết bao,da diết biết bao.Nó theo ta năm tháng cuộc đời khi xa.Hay khi đang chờ một mùa đông năm tới trở lại. (còn tiếp)
Người Hà-nội không chỉ yêu cái rét Hà-nội mà còn yêu cái nóng Hà -nội.Cái nóng Hà-nội cũng rất khác cái nóng ở những miền quê khác trong nước.Nó lại càng khác cái nóng Xích-đạo và các nước khác trên thế giới.
Mùa hè đến,ngay từ sáng sớm tinh mơ,mặt trời vẫn còn ngái ngủ,dụi mắt.Bầu trời Hà-nội đã oi nồng.Tiếng ve kêu ran khắp phố phường,càng ngày càng to và quyết liệt.Không dứt,từng chặp,rồi rộ lên,và cứ thế kéo dài tới sáng.Không khí như căng ra,nén lại.Cái oi nồng khó chịu nén mọi sự sống.Nhiệt độ trong và ngoài bằng nhau,làm ta không thể kiếm một chút gió,hay một nơi thoáng đãng nào đó để giải toả tinh thần.Cách tốt nhất là vào nhà bật quạt,hay.. bật máy lạnh.
Cứ thế,mặt trời mọc lên,đổ thêm nắng vàng rực rỡ,tăng cường độ,tăng liều lượng cho đến đỉnh điểm buổi trưa.Lúc này,mọi vật và người như rang lạc.Rang lạc bằng cát chứ không rang lạc bằng Bếp ga.Chính vì thế,dù có bị rang lạc, nhưng vẫ chịu được,vẫn từ từ thích nghi với em nắng Hà-nội được.
Nhưng phải hôm trời nắng như thế,mà..Anh Điện.Anh cả của cái gia đình Hà-nội đông đúc này, lại dở chứng,ra oai.Cho mọi người biết thế nào là Anh cả,lại còn trưởng dòng tộc danh giá bao đời,mà.."ngẫu hứng ngựa ô"'...cắt điện!Cắt phụt một cái.Cắt không báo trước.Cắt không doạ nạt.Cho mọi người nếm cái oai của mình giữa tiết trời rang lạc, ngô nướng..kia!
Thôi thì lúc đó,tâm trạng mọi người,mọi đồ vật của Thủ đô không phải tâm trạng của hoả hoạn,động đất.Mà là tâm trạng của hụt hẫng,địa ngục,chết chóc!Mọi hoạt động đều ngưng trệ.Im phăng phắc.Ngoài tiếng xe chạy ngoài đường.. không dùng đến điện.Mọi người lục tục bò ra khỏi nhà,lê la đến các quán vỉa hè,góc phố.Cơm nước,học hành đều bị ngừng trệ,đảo lộn.Lúc đó, biết bò đi đâu?
Ngoài trời thì thế,trong nhà thì hầm lò,ngột ngạt.Lúc đó có kiếm bóng mát,hay một bóng râm trên đường làm liệu pháp tâm lý cũng khó.Hầu hết ai cũng phải có cái gì trên tay để quạt.Quạt để chênh lệch áp suất,để dễ thở,không thì chết ngợp mất.Lúc đó,khổ nhất là những đứa trẻ tầm từ mẫu giáo đổ xuống,vì chưa quen,sức đề kháng yếu!Lúc đó mà có ai chọc vui,nói ai to nhất lúc này.Chắc cả cái thủ đô Hà -nội đều hô vang:" Ông Điện!Ông điện to nhất!Quí nhất.Yêu mến nhất.Và..sợ nhất!Mong ông rủ lòng thương.Trời vẫn còn bé,ông bà tổ tiên vẫn còn bé".
Đấy!Cái nóng Hà-nội mới kể tí chút,cộng thêm tí oai,tí vô trách nhiệm của ông điện,mà đã thấy sợ chưa,đã hãi hùng chưa.
Nhưng giữa cái nóng Hà-nội như thế,mà lại có cơn mưa rào bất chợt,hay có dông bão nổi lên thì..Ôi thôi rồi!Mọi cái bức bối,mọi cái nhức nhối,mọi cái oi nồng,nhễ nhại,nhơm nhớp,ong ve kia đều trôi tuột hết!Nó như người đi đường xa bụi bặm nhảy ào xuống dòng sông xanh mát,tắm rửa thoả thuê.Sau khi tắm, trở thành một con người khác thơm tho,sạch bong từ trong ra ngoài!
Mùa hè Hà -nội là vậy!Nó chuyển từ thái cực này sang thái cực khác một cách chóng vánh, và.. ngoạn mục!Làm ta ngỡ ngàng,làm ta sảng khoái đến cực đỉnh.Nó cho ta khát mới được uống!Nó cho ta cùng cực mới được vui!Chính vì thế, nó khắc sâu vào tâm khảm mỗi con người sống ở đó.Mùa hè sắp đến, khiến ta sợ hãi.Nhưng nó qua đi, khiến ta phải nhớ,không quên!Lại..Yêu mất rồi!Nhớ và không quên vẫn là thuộc tính của..Yêu mất rồi!Làm sao ta không yêu mùa hè Hà-nội!.
Hà -nội đẹp.Hà -nội là thủ đô có nghìn năm tuổi.Hà-nội có nhiều di tích cổ,có bề dày văn hoá Việt,đại diện cho "nền văn minh lúa nước người Việt".Hà-nội có Tháp rùa,có Quốc tử giám,có Hoàng thành,có Cầu long biên.Có Hồ tây,Hồ bảy mẫu.Có Quảng trường Ba đình,có Nhà hát lớn,v.v...
Yêu Hà-nội là đương nhiên rồi.Ai chẳng yêu cái đẹp,cái văn hoá,cái cổ xưa hiếm có khó tìm này.Nhưng đó cũng chỉ là cách yêu của nhiều người,đại đa số.Hay còn gọi là cách yêu Hà-nội từ bên ngoài.Cách yêu của những người khách:Khách du lịch,khách quốc tế,những đồng bào trong cả nước đối với Hà-nội.Chứ những người được coi là con dân Hà-nội,được coi là gốc Hà -nội,hay chí ít cũng sinh ra,hay đã có thời gian sống lâu tại Hà-nội,ngoài cách yêu chung ra,còn có cách yêu riêng cho mình.Hay còn gọi là cách yêu của người Hà nội đối với Hà nội.
Hà-nội khác các thành phố lớn của chúng ta,cũng nổi tiếng,cũng đáng yêu như T.p Hồ Chí Minh,Đà nẵng,Huế,Hội an...Những thành phố có tên, có tuổi trong con mắtYêu của mọi người xa gần.Đó là Hà-nội có bốn mùa!
Có Xuân,Hạ,Thu,Đông mà các thành phố ở phía nam không có được.Chính vì thế,trong một năm,người Hà-nội cảm được bốn mùa mà trời đất đem cho.Trong khi các thành phố ở phía nam chỉ có một mùa nắng, cận vùng Xích đạo.
Mùa Đông thì có những ngày mưa phùn lất phất.Có gió bấc tràn về.Rét tê người.Rét se sắt.Rét nẻ thịt da.Người trùm kín quần áo ấm tư đầu đến chân vẫn thấy rét.Rét từ bên ngoài vào,nhưng có lúc ta cảm thấy rét nó từ bên trong ra.Ra đường, gió thổi phần phật,gió táp vào mặt.Chỗ nào hở ra là gió trà muối vào,làm xót xa,xa xót cho ta.Đi ô-tô cũng thấy rét,đi bộ cũng thấy rét.Ngồi trong nhà cũng thấy rét.Ngủ lại càng rét.
Cái rét Hà-nội nó chẳng giống ai.Không giống miền núi cao,cũng chẳng giống cái rét của miền quê thông thống cánh đồng.Lại càng không giống cái rét ôn đới của các nước khác trên thế giới.Chẳng biết diễn tả như thế nào cho đủ,cho đúng.Thôi thì đặt tên cho nó là cái rét Hà-nội.Cái rét riêng có,chẳng nhầm lẫn với nơi đâu.Chính vì thế,mà khi đi xa,hay đang sống trong điều kiện thời tiết nóng bức ở xứ ngoài, càng làm ta không thể quên được cái rét Hà-nội.Không quên.Vẫn nhớ.Đấy là yêu mùa đông Hà-nội mất rồi.Yêu mùa đông Hà-nội mà tưởng là ghét.Thật buồn cười.Tình yêu đó mới sâu nặng biết bao,da diết biết bao.Nó theo ta năm tháng cuộc đời khi xa.Hay khi đang chờ một mùa đông năm tới trở lại. (còn tiếp)
Tản mạn4 (mùa hè Hà-nội )
Mùa hè đến,ngay từ sáng sớm tinh mơ,mặt trời vẫn còn ngái ngủ,dụi mắt.Bầu trời Hà-nội đã oi nồng.Tiếng ve kêu ran khắp phố phường,càng ngày càng to và quyết liệt.Không dứt,từng chặp,rồi rộ lên,và cứ thế kéo dài tới sáng.Không khí như căng ra,nén lại.Cái oi nồng khó chịu nén mọi sự sống.Nhiệt độ trong và ngoài bằng nhau,làm ta không thể kiếm một chút gió,hay một nơi thoáng đãng nào đó để giải toả tinh thần.Cách tốt nhất là vào nhà bật quạt,hay.. bật máy lạnh.
Cứ thế,mặt trời mọc lên,đổ thêm nắng vàng rực rỡ,tăng cường độ,tăng liều lượng cho đến đỉnh điểm buổi trưa.Lúc này,mọi vật và người như rang lạc.Rang lạc bằng cát chứ không rang lạc bằng Bếp ga.Chính vì thế,dù có bị rang lạc, nhưng vẫ chịu được,vẫn từ từ thích nghi với em nắng Hà-nội được.
Nhưng phải hôm trời nắng như thế,mà..Anh Điện.Anh cả của cái gia đình Hà-nội đông đúc này, lại dở chứng,ra oai.Cho mọi người biết thế nào là Anh cả,lại còn trưởng dòng tộc danh giá bao đời,mà.."ngẫu hứng ngựa ô"'...cắt điện!Cắt phụt một cái.Cắt không báo trước.Cắt không doạ nạt.Cho mọi người nếm cái oai của mình giữa tiết trời rang lạc, ngô nướng..kia!
Thôi thì lúc đó,tâm trạng mọi người,mọi đồ vật của Thủ đô không phải tâm trạng của hoả hoạn,động đất.Mà là tâm trạng của hụt hẫng,địa ngục,chết chóc!Mọi hoạt động đều ngưng trệ.Im phăng phắc.Ngoài tiếng xe chạy ngoài đường.. không dùng đến điện.Mọi người lục tục bò ra khỏi nhà,lê la đến các quán vỉa hè,góc phố.Cơm nước,học hành đều bị ngừng trệ,đảo lộn.Lúc đó, biết bò đi đâu?
Ngoài trời thì thế,trong nhà thì hầm lò,ngột ngạt.Lúc đó có kiếm bóng mát,hay một bóng râm trên đường làm liệu pháp tâm lý cũng khó.Hầu hết ai cũng phải có cái gì trên tay để quạt.Quạt để chênh lệch áp suất,để dễ thở,không thì chết ngợp mất.Lúc đó,khổ nhất là những đứa trẻ tầm từ mẫu giáo đổ xuống,vì chưa quen,sức đề kháng yếu!Lúc đó mà có ai chọc vui,nói ai to nhất lúc này.Chắc cả cái thủ đô Hà -nội đều hô vang:" Ông Điện!Ông điện to nhất!Quí nhất.Yêu mến nhất.Và..sợ nhất!Mong ông rủ lòng thương.Trời vẫn còn bé,ông bà tổ tiên vẫn còn bé".
Đấy!Cái nóng Hà-nội mới kể tí chút,cộng thêm tí oai,tí vô trách nhiệm của ông điện,mà đã thấy sợ chưa,đã hãi hùng chưa.
Nhưng giữa cái nóng Hà-nội như thế,mà lại có cơn mưa rào bất chợt,hay có dông bão nổi lên thì..Ôi thôi rồi!Mọi cái bức bối,mọi cái nhức nhối,mọi cái oi nồng,nhễ nhại,nhơm nhớp,ong ve kia đều trôi tuột hết!Nó như người đi đường xa bụi bặm nhảy ào xuống dòng sông xanh mát,tắm rửa thoả thuê.Sau khi tắm, trở thành một con người khác thơm tho,sạch bong từ trong ra ngoài!
Mùa hè Hà -nội là vậy!Nó chuyển từ thái cực này sang thái cực khác một cách chóng vánh, và.. ngoạn mục!Làm ta ngỡ ngàng,làm ta sảng khoái đến cực đỉnh.Nó cho ta khát mới được uống!Nó cho ta cùng cực mới được vui!Chính vì thế, nó khắc sâu vào tâm khảm mỗi con người sống ở đó.Mùa hè sắp đến, khiến ta sợ hãi.Nhưng nó qua đi, khiến ta phải nhớ,không quên!Lại..Yêu mất rồi!Nhớ và không quên vẫn là thuộc tính của..Yêu mất rồi!Làm sao ta không yêu mùa hè Hà-nội!.
0 nhận xét:
Đăng một Nhận xét