Lấy vợ cho chồng
-Thế nào,cô đấy được chứ?
-Không được em ạ.
-Tại sao?
-Mọi cái đều đạt nhưng cô âý thích tranh luận.
Người vợ hiểu.Nàng rất thông cảm với chồng.Lấy vợ lần hai cho chàng thật là khó,vì chàng bị ám ảnh bởi hình bóng nàng.Thế mà đã gần bảy năm rồi,cái đêm hai vợ chồng chung chăn chung gối,nàng chợt nghĩ ý tưởng và đem bàn với chàng.Lúc đầu hắn phản đối gay gắt,bảo nàng điên.Hắn còn kết tội nàng xui hắn phản bội.Sự phản bội đó là không thể được,cuộc đời hắn có nàng và hai đứa con một trai,một gái là quá đủ rồi,còn mong gì nữa.Nhưng trong lúc nằm yên ,nghe tiếng thủ thỉ êm như ru của nàng, sự phân tích lo xa cho cuộc đời của hắn,một ngày nào đó...nếu...,hắn lại thấy nàng có lý.Hắn thấy nàng không chỉ là một người vợ mà còn có lòng của người mẹ .Hắn ôm chặt nàng vào lòng,gật đầu,và cứ thế ngủ cho tới sáng.
Con Hà,trưa nay,tạt qua nhà,nhét đầy tủ thức ăn.Thấy hắn vẫn lọ mọ ghi ghi chép chép,đi ra với theo câu dặn:
-Bố nhớ uống thuốc và giữ ấm cổ,con đi đây.
Thời buổi hiện đại,cái gì cũng nhanh,gấp gáp.Hắn dừng viết,ngẩng lên theo bóng con gái đàng xa:"nhanh thật,cuộc đời trôi nhanh thật.Mới ngày nào hắn còn bé,một thằng bé thích cởi chuồng khi có cơ hội,thế mà lấy vợ,đẻ con,con lớn,có gia đình riêng..Hắn đã lên ông,nhanh quá!Đời người đi nhanh quá.Thằng Tuấn,anh con Hà,cũng đã có hai con...".
Hắn nhớ cái lần thứ ba đi lấy thêm vợ,tưởng chắc ăn,hắn đã xin phép vợ đi sống thử một tháng.Vợ xoa lên đầu làm mái tóc hắn rối bù,miệng tươi cười khuyến khích:
-Ở nhà với em,cẩu thả thế nào cũng được.Đến nhà người yêu là phải giữ phong độ.Anh mà để người yêu chê là em ngượng chết đó,em xấu hổ chứ không phải anh.
-Sợ gì,chê thì lại về với vợ,lo gì.,Hắn cười nói.
Trong thời gian xa nhà một tháng ,ngày nào hắn cũng bị nàng gọi điện hỏi tình hình,bày cách cho hắn ứng xử phải đạo.Ở nhà,nàng chuẩn bị cho chồng khi cuộc sống có bà hai cùng chăm sóc.Bà hai trẻ,đẹp ,dịu hiền,phong cách, đúng tuýp nàng cần tìm cho chàng.Nàng thắp hương ,ngẩng mặt khấn :"Cảm ơn trời Phật,các Ngài đã giúp con và chồng con tìm được người vợ để sống thêm bên chàng."
Nàng vừa khấn xong,đã thấy chàng và va li trước cửa.Đêm đến, nàng mới tìm lúc dò hỏi.
-Không được em ạ,Cô ta thiếu đức hy sinh.
-Cụ thể?
-Anh ăn nhạt,cô ta cứ nấu theo ý mình và coi như không có gì hết.
Vợ hiểu.Sau lần thứ ba đấy nàng không giục chàng đi tìm thêm vợ nữa.
Cũng sau lần thứ ba ấy, tưởng như sẽ hoàn thành rồi mà không được,hắn chán cái trò tìm vợ,lờ tảng như nó chưa có trong tiềm thức.Thế mà từ lúc khởi thuỷ mưu đồ tìm vợ đến nay đã là mười hai năm mà vẫn chưa thực hiện được.Nàng cũng sợ điều đó tạo thêm áp lực trong cuộc sống văn chương hàng ngày của chàng,nên chỉ khi mùa xuân đến,Tết ra,đất trời thư thái,lòng người rộng mở,nàng mới cầm cái thước kẻ nhỏ ,đứng trước mặt chàng mỉm nụ cười tinh nghịch,dõng dạc lên lớp làm vui:"Nghe đây.Vẫn còn một việc chưa chịu làm...Lấy vợ."Hắm mỉm cười tảng lờ muốn cho trôi.
Hôm kia,hắn bất ngờ làm việc động trời,báo cho vợ chồng con Hà,vợ chồng thằng Tuấn,chiều chủ nhật này, mang hết các cháu đến để ông bà mời cơm,không cần mang gì nhưng phải mua hoa,càng nhiều hoa càng tốt.Con Hà ,Vợ thằng Tuấn gọi điện:
-Chuyện gì vậy bố?Có giỗ tết gì đâu.Hay bố trúng sổ số?
Hắn ra lệnh tổng thống:
-Phải đến đủ, không thiếu!
Bữa cơm thật ấm cúng.Nhà cửa đông vui đầy ắp tiếng trẻ nhỏ.Hoa bày vào các lọ đủ màu,Mấy lẵng hoa treo ở các cửa sổ.Mùa xuân trong nhà chiều nay.Ngồi hai bên hắn là nàng và một phụ nữ nhiều tuổi hơn hắn, những nét thanh xuân vẫn còn hiện rõ của một thời xuân sắc,thanh lịch và học thức.Mọi người vẫn nóng lòng chờ đợi sự tuyên bố của hắn về bữa tiệc và người khách lạ.Rượu rót,cốc trên tay,hắn nhìn khắp lượt mọi người,trầm giọng:
-Hôm nay bố lấy vợ.Đây là cô Thuỳ,hơn bố năm tuổi.Mẹ con như thế nào thì cô cũng sẽ và tốt như vậy.
Tấ cả nhìn hắn mỉm cười,con Hà và thằng Tuấn rưng rưng lệ.Mọi người đều chạm cốc chúc sức khoẻ cô Thuỳ.Nàng nhìn chàng mỉm cười mãn nguyện.Nàng gắp thức ăn vào bát cho cô Thuỳ và cho hắn.Chiều tối. Lung linh ánh đèn và nến.Hạnh phúc tràn ngập nhà giữa tiếng trẻ nhỏ.
Đêm về,nằm bên nàng,hắn chẳng nói gì.Nàng ôm hắn vào lòng,vỗ về hắn trong im lặng.Giây phút sắp xa nhau không nói là nói thay tất cả .Sự im lặng là hoàn hảo và vĩnh hằng.Ngày mai, chàng bước vào một cuộc sống mới,và nàng cũng bước vào một kiếp mới.Trả lại bầu trời.
Mặc Cả
Lúc này hắn mới chỉ tạm chán hôn thôi, chứ chưa chán yêu.Nhưng câu hỏi của nàng thì hắn thực sự chán . Hắn liền buông một câu đầy âm hưởng :
- Không .
Cánh tay nàng đang trên cổ liền rơi bụp xuống đùi hắn và rụt nhanh về đùi mình . Nàng dịch ngay xa khỏi hắn một khoảng khá xa , chống hai tay xuống ghế ,đầu gục xuống định khóc , nhưng thấy cũng vô duyên nên lại tạm hoãn.Nàng cố chọn một cách biểu lộ gương mặt cho phù hợp với trạng huống này nhưng cũng không tìm được , đành chỉ chau mày, nhìn đăm đăm vào đàn kiến đang ăn đêm ở phía trước . Hắn biết nàng đang giận lắm , nhưng không thể vội vàng . Hút hết hơi thứ hai , hắn dịch lại phía nàng , hắn không ôm nàng , hắn khôn, hắn biết nếu làm thế nàng sẽ ngúng ngẩy đứng dậy ,lại mất công lôi kéo lằng nhằng . Hắn thẽ thọt hỏi nàng :
- Thế còn em , em có yêu anh không ?
Nàng ngúc ngoắc đôi vai như một con bê bị dội nước ,rồi cũng buông ra một câu cương quyết nhưng ứa đầy nước mắt :
- Không .
Lần này nàng cũng lại định khóc nhưng vẫn thấy chưa ổn nên lại hoãn . Hắn cũng lại chưa vội vàng gì , tiếp tục hút thêm mấy hơi nữa . Điếu thuốc vẫn còn hơn nửa nhưng hắn vứt ra phía trước với một động tác rất rứt khoát.Rồi hắn hắng giọng, nói một thôi một hồi :
- Anh chỉ muốn em hiểu một điều thế này, tình yêu là sự cảm nhận những tố chất của người mình yêu chứ không phải là sự thỏa thuận hay mặc cả . Em chỉ yêu anh nếu anh có đủ những tố chất mà em thấy đáng yêu , chứ không phải vì anh nói là anh yêu em . Từ trước đến nay em luôn luôn hỏi và anh luôn luôn phải trả lời , vậy thì có phải là chỉ có anh yêu em còn em không yêu anh à . Vừa mới đây em cũng trả lời là không yêu anh , căn cứ vào câu trả lời đó anh cũng xác định là em không yêu anh hay sao . Đâu phải vậy, anh luôn biết là em rất yêu anh , có yêu anh em mới ngồi đây với anh , em mới trao cho anh những nụ hôn ngọt ngào như vậy . Em phải tự tin rằng em luôn có đủ những tố chất để anh phải yêu em dù anh có nói, hay không nói gì đi chăng nữa .Tình yêu với sự thiêng liêng của nó không thể bị hành chính hóa bởi các lượng từ khô khốc , việc bộc lộ hay thổ lộ cũng là điều rất cần để khẳng định một giá trị tình cảm nhưng đừng lạm dụng nó nhiều quá dễ trở thành tâm lý thiếu tin tưởng vào chính mình hay đối tác tình cảm của mình .
Hắn còn định ào ạt thêm một đống lý luận nữa , nhưng sợ nàng ngất lại phải đưa đi cấp cứu , còn nàng thì cũng hoảng , kiểu này nếu căng nữa hắn sẽ hâm mất thật thôi , mà nàng thì chả muốn yêu phải thằng hâm một tý nào. Nên nàng nhanh chóng bỏ cái nhìn của nhà nghiên cứu côn trùng chuyển sang cái nhìn của nhà nghiên cứu thực vật . Nghĩa là không nhìn đàn kiến dở hơi nữa mà hơi ngẩng đầu lên nhìn vào luống hoa trước mặt , những bông hoa chòng chành theo gió như đồng tình với mớ lý luận của hắn .Tâm hồn nàng dãn ra trở lại trạng thái ngất ngây ban đầu , hai tay nàng không còn chống xuống ghế như những võ sỹ trong giờ giải lao nữa , chúng đã được khép nép trên đùi để biểu diễn bài e lệ . Một cảm giác thẹn thùng xuất hiện , nàng thấy mình bồng bột và ngớ nghếch quá , nhưng nàng vẫn ghét hắn , sao hắn lại có thể nói với nàng bằng chất giọng khô khốc như vậy , chả nhẽ không còn chất giọng nào mượt mà hơn sao … Nhưng nàng không thể ấm ức mà trách hắn thêm được nữa bởi hắn đã ôm lấy nàng và nồng nàn hôn nàng rồi , nàng không cự lại mà háo hức đón nhận và truyền cảm lại . Họ hôn nhau thật lâu,những nụ hôn thật diệu kỳ trong vắt bởi đã được loại bỏ những tạp chất ngại nghi .
Trên đường đưa nàng về hắn sướng lắm , hắn cảm giác hôm nay mình đúng là một nhà khai sáng . Hắn quyết định sẽ phải đưa nàng đi ăn một món gì đấy để ghi nhận chiến công này . Bình thường nàng rất kỹ tính , nàng không muốn hắn đánh giá nàng ham vật chất , nên những lần hắn mời nàng đi ăn nàng đều từ chối rất dịu dàng nhưng cương quyết .Nhưng lần này , hắn phải cương quyết hơn nàng , hắn bất ngờ lao xe vào một quán quẩy nóng , làm nàng ngỡ ngàng , nhưng chả nhẽ lại phụng phịu ở chỗ đông người thế này . Nhưng hắn cũng rất khôn , dựng xe xong hắn liền thủ thỉ với nàng :
- Em hãy cho anh một hạnh phúc .
Nàng bỗng có cảm giác tự hào ,nàng sẽ là người ban phát , đồng thời nàng cũng muốn hắn vui hơn sau sự kiện tối nay .Nàng vui vẻ vào quán cùng hắn , để cho hạnh phúc của hắn thật đủ đầy nàng nhóm nhém ăn có năm cái quẩy thôi và vét sạch đu đủ trong bát nước chấm . Nhìn nàng ăn hắn hạnh phúc quá , hôm nay hắn chăm sóc tình yêu của hắn bằng cả lý luận lẫn thực tiễn .
Chở nàng về đến đầu ngõ hắn âu yếm chào nàng và loay hoay quay xe , chợt hắn nghe nàng gọi giật giọng:
- Anh !
Hắn vội quay lai :
- Gì ?
- Anh có yêu em không ?
Nàng hỏi rất nhanh , và cũng rất nhanh quay người chạy vào trong ngõ với một dáng điệu nhí nhảnh và hồn nhiên nhất . Một nụ cười ngố nghếch nhất xuất hiện trên mặt hắn , hắn mang nguyên cả nụ cười ấy lên xe và phóng đi .Hương quẩy nóng phảng phất theo hắn về tận nhà .
Hoa trời
Bản Tả Phình của người Mèo trên dãy núi cao này không biết hắn từ đâu tới.Chỉ biết rằng,nơi ngôi nhà của hắn nằm trên triền núi cao nhất của dãy núi này,bị bỏ hoang.Người Mèo vẫn còn nhiều đất ở bên dưới để làm nương rẫy nên chẳng cần khai phá.
Hắn đến.Hắn từ đâu đến?Bản Tả Phình cũng chẳng biết.Người Mèo không có tính tò mò,như bản tính thích tự do của họ vậy.Chỉ biết chắc rằng,hắn là một người Kinh,trạc tuổi ngũ tuần.
Thoạt đầu,hắn dựng tạm túp lều to bằng cái chiếu.Mấy tháng sau,người ta thấy hắn lôi từ rừng về những cây gỗ nhỏ,tre vầu và hắn dựng nhà.Nhưng nhà của hắn cũng chỉ bằng chỗ bếp của người Mèo ở bản.Trước nhà là một khoảng sân rộng gấp đôi cái nhà của hắn.Thoải dưới cái sân là mảnh vườn rộng gấp đôi cái sân.Con đường mòn của người Mèo Tả Phình đi chéo dưới cái vườn để vượt sang sườn núi bên kia là rừng già có nhiều gỗ quí và các loại rễ cây để làm thuốc.
Người ta chả thấy nhà hắn có lợn chó,gà qué gì,khác với những nhà trong bản.Chỉ thấy ở khu vườn trước sân,hắn mang ở đâu về một con ngỗng bố và hai con ngỗng con to bằng cái bát suốt ngày kêu khạt khạt,kíu kíu.
Mỗi khi đi ngang qua con đường bên dưới,nếu người ta không thấy hắn làm lụng gì thì sẽ thấy hắn ngồi nhìn bọn ngỗng đang ăn hay ngước những cái cổ dài kêu khe khẽ nói chuyện với hắn.Mặt hắn trông rất hiền,giãn ra mỗi khi ngồi trước đàn ngỗng.Tay hắn luôn cầm một thanh tre ngắn,thỉnh thoảng lại gõ vào cây vầu khô già trước mặt cồng cộc,cành cạch lúc nhặt lúc khoan.
Ngày tháng trôi mau,chẳng mấy chốc ba con ngỗng của hắn đã lớn bằng nhau,và hắn vẫn ngồi đó.Mỗi khi hắn chìa bàn tay xương xẩu như rễ cây rừng ra là ba cái mỏ đã nằm trên lòng bàn tay hắn rũi rũi,như muốn gửi gắm hay nói với hắn điều gì.Hắn thường kéo một con vào lòng,vuốt ve từ đầu xuống lưng một cách trìu mến nhẹ nhàng.Lúc đó người ta thấy con ngỗng nấc lên khe khẽ,như đang tận hưởng sự sung sướng được vỗ về.Hai con còn lại cũng sấn vào hắn,rũi mỏ vào bụng,vào cổ hắn,rồi kêu lên quang quác như muốn hắn vuốt ve,ganh tỵ.
Hắn đi đánh cỏ ở góc rừng về,trồng xanh kín vườn để cho ngỗng nằm và vặt cỏ.
Cuộc sống của bản Tả Phình và ngôi nhà của hắn trên triền núi thật bình yên và thanh lặng.Như những làn mây trên đỉnh núi,trong vắt như nước suối dưới thung.
Vào những đêm trăng lắng đọng,bàng bạc của núi rừng,bản Tả Phình thường nghe thấy tiếng ngỗng kêu trên đỉnh núi.Lúc một,lúc hai.Lúc cả ba cùng cất lên với những bè khác nhau.Trong tiếng ngỗng kêu ấy,người ta vẫn nghe thấy tiếng cồng cộc,canh cách của thanh tre hắn gõ vào cây vầu,lúc nhặt,lúc khoan,lúc im,rồi lại cành cạch canh cách.Và nếu tinh ý ,người ta sẽ nhận ra tiếng kêu của đàn ngỗng cũng biến đổi theo từng nhịp gõ ấy.Nếu người dưới bản có ngước mắt lên trên núi,trong đêm trăng sáng vằng vặc,bang bạc kia sẽ thấy cùng với những tiếng kêu là những cánh ngỗng bay lên chập chờn,dập dìu huyền thoại.Những cánh ngỗng bàng bạc hướng lên và những cánh ngỗng rập rờn hạ xuống.Cùng với những cánh ngỗng chấp chới dưới ánh trăng,cùng với những tiếng kêu lúc đơn lúc kép,với nhịp tre cành cạch cồng cộc kia,người ta thấy như vũ điệu thiên nga trên đỉnh núi.Những cánh ngỗng chập chờn đang vỗ như những cánh thiên thần từ trên trời xuống trong tiếng quang quác,cành cạch dìu dặt đêm trăng.Cuộc vui chơi của hắn với những cánh ngỗng chấp chới đến tận đêm khuya,như một màn ba lê giữa núi rừng bàng bạc,cũng có lúc nghỉ giữa hồi.Khi ánh trăng mờ dần,ông trăng rời xa đỉnh núi,bản giao hưởng đêm trăng của hắn với đàn ngỗng mới chịu đến hồi kết.
Lâu lâu,khoảng hai ba phiên chợ dưới thị trấn,người bản Tả Phình đi chợ mới thấy hắn ở chợ.Hắn mua ngô cho ngỗng và một ít giống cây rồi biến mất nhanh như lúc xuất hiện.Không la cà chơi chợ như người Mèo, còn uống rượu đến chiều tối mới về,chắc hắn sợ xa đàn ngỗng lâu.
Sau một thời gian với sự xuất hiện của hắn và những vũ điệu đàn ngỗng đêm trăng,người trong bản còn phát hiện và truyền tai nhau về đàn ngỗng của hắn.
Người ta thấy rằng,cứ mỗi khi đàn ngỗng của hắn rống lên bất thường trong đêm khuya,đập vào núi,dội xuống dưới bản,là y như rằng hôm sau thời tiết thay đổi.Trời mọi ngày đang nắng,hôm sau sẽ có mưa rất to.Hay như trời đang trong xanh hôm sau sẽ có mây mù giăng kín núi.Nếu đàn ngỗng của hắn kêu thất thanh,xáo xác trong đêm khuya mà ngày mai không có nắng hay mưa,thì chắc chắn chỉ ba bốn hôm nữa bão sẽ dừng chân trên dãy núi cao nhất này,và mưa sẽ như trút.
Rồi còn nữa,cứ rạng đêm ra,khi tiếng ngỗng cất lên đầu tiên,thì gà dưới bản mới lục tục gọi nhau dậy.Thế là từ khi có hắn và đàn ngỗng,người báo thức cho bản làng không còn là lũ gà nữa,mà người trực đêm cho bản là đàn ngỗng của hắn.
Cũng lạ,đàn ngỗng của hắn đã trưởng thành hai ba năm mà không thấy hắn cho sinh sôi nảy nở.Năm này sang năm khác cũng chỉ có ba con ngỗng đó mà thôi.Đàn ngỗng của hắn bây giờ đã thành đài báo thức và trạm khí tượng cho người dân bản Tà Phình.Độ chính xác là một trăm phần trăm,chẳng có sai chút nào.
Những đêm trăng sáng,nếu nhìn lên nhà hắn,dân bản sẽ được xem văn nghệ.Những vũ điệu cánh ngỗng trong đêm trăng,trên đỉnh núi,những bản hoà tấu tiếng ngỗng kêu nhịp nhàng theo chiếc gậy chỉ huy cành cạch,cồng cộc của hắn.
Cách đây lâu lắm rồi,người dân trong bản không thấy tiếng ngỗng kêu trong đêm nữa.Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu đơn lẻ,ít dần,rồi mất hẳn.
Vào thời gian đó,nếu đi trên con đường nhỏ phía dưới ngước lên nhà hắn thì thấy cửa đóng.Hình như hắn đi vắng.Đi đâu xa lắm.
Rồi sau ngày không thấy ngỗng kêu,họ lại thấy hắn ở nhà.Nhưng nhìn hắn thấy chậm chạp và già xộc.Người ta thấy ở giữa sân nhà hắn một đống đất rất to,như cái mả của người mới chết nhưng lại có ba góc hình cánh sao.Trên đống đất đấy,hắn đặt một cái mâm cũ kĩ,thấy có cỏ xanh và một bát hạt ngô tràn đầy,với ba nén hương đang lờ đờ toả khói.Thôi đúng thật rồi,hắn làm ma cho ngỗng của hắn.Đàn ngỗng của hắn chết rồi.
Những hôm sau đó,hắn thắp hương cúng trên đống đất đó phải hơn một tháng,Tính kĩ chắc phải bốn chín ngày.Bản Tả Phình thấy có một ông sư áo vàng ngồi trước đám đất đó tụng kinh gõ mõ từ sáng đến tối ngày.Chắc hắn mời để cho linh hồn các con ngỗng được siêu thoát.
Sau ngày ông sư tụng kinh đó,sáng hôm sau người ta lại thấy cửa nhà hắn đóng.Và cũng từ đó,không bao giờ thấy hắn nữa.
Hắn đến.Hắn từ đâu đến?Bản Tả Phình cũng chẳng biết.Người Mèo không có tính tò mò,như bản tính thích tự do của họ vậy.Chỉ biết chắc rằng,hắn là một người Kinh,trạc tuổi ngũ tuần.
Thoạt đầu,hắn dựng tạm túp lều to bằng cái chiếu.Mấy tháng sau,người ta thấy hắn lôi từ rừng về những cây gỗ nhỏ,tre vầu và hắn dựng nhà.Nhưng nhà của hắn cũng chỉ bằng chỗ bếp của người Mèo ở bản.Trước nhà là một khoảng sân rộng gấp đôi cái nhà của hắn.Thoải dưới cái sân là mảnh vườn rộng gấp đôi cái sân.Con đường mòn của người Mèo Tả Phình đi chéo dưới cái vườn để vượt sang sườn núi bên kia là rừng già có nhiều gỗ quí và các loại rễ cây để làm thuốc.
Người ta chả thấy nhà hắn có lợn chó,gà qué gì,khác với những nhà trong bản.Chỉ thấy ở khu vườn trước sân,hắn mang ở đâu về một con ngỗng bố và hai con ngỗng con to bằng cái bát suốt ngày kêu khạt khạt,kíu kíu.
Mỗi khi đi ngang qua con đường bên dưới,nếu người ta không thấy hắn làm lụng gì thì sẽ thấy hắn ngồi nhìn bọn ngỗng đang ăn hay ngước những cái cổ dài kêu khe khẽ nói chuyện với hắn.Mặt hắn trông rất hiền,giãn ra mỗi khi ngồi trước đàn ngỗng.Tay hắn luôn cầm một thanh tre ngắn,thỉnh thoảng lại gõ vào cây vầu khô già trước mặt cồng cộc,cành cạch lúc nhặt lúc khoan.
Ngày tháng trôi mau,chẳng mấy chốc ba con ngỗng của hắn đã lớn bằng nhau,và hắn vẫn ngồi đó.Mỗi khi hắn chìa bàn tay xương xẩu như rễ cây rừng ra là ba cái mỏ đã nằm trên lòng bàn tay hắn rũi rũi,như muốn gửi gắm hay nói với hắn điều gì.Hắn thường kéo một con vào lòng,vuốt ve từ đầu xuống lưng một cách trìu mến nhẹ nhàng.Lúc đó người ta thấy con ngỗng nấc lên khe khẽ,như đang tận hưởng sự sung sướng được vỗ về.Hai con còn lại cũng sấn vào hắn,rũi mỏ vào bụng,vào cổ hắn,rồi kêu lên quang quác như muốn hắn vuốt ve,ganh tỵ.
Hắn đi đánh cỏ ở góc rừng về,trồng xanh kín vườn để cho ngỗng nằm và vặt cỏ.
Cuộc sống của bản Tả Phình và ngôi nhà của hắn trên triền núi thật bình yên và thanh lặng.Như những làn mây trên đỉnh núi,trong vắt như nước suối dưới thung.
Vào những đêm trăng lắng đọng,bàng bạc của núi rừng,bản Tả Phình thường nghe thấy tiếng ngỗng kêu trên đỉnh núi.Lúc một,lúc hai.Lúc cả ba cùng cất lên với những bè khác nhau.Trong tiếng ngỗng kêu ấy,người ta vẫn nghe thấy tiếng cồng cộc,canh cách của thanh tre hắn gõ vào cây vầu,lúc nhặt,lúc khoan,lúc im,rồi lại cành cạch canh cách.Và nếu tinh ý ,người ta sẽ nhận ra tiếng kêu của đàn ngỗng cũng biến đổi theo từng nhịp gõ ấy.Nếu người dưới bản có ngước mắt lên trên núi,trong đêm trăng sáng vằng vặc,bang bạc kia sẽ thấy cùng với những tiếng kêu là những cánh ngỗng bay lên chập chờn,dập dìu huyền thoại.Những cánh ngỗng bàng bạc hướng lên và những cánh ngỗng rập rờn hạ xuống.Cùng với những cánh ngỗng chấp chới dưới ánh trăng,cùng với những tiếng kêu lúc đơn lúc kép,với nhịp tre cành cạch cồng cộc kia,người ta thấy như vũ điệu thiên nga trên đỉnh núi.Những cánh ngỗng chập chờn đang vỗ như những cánh thiên thần từ trên trời xuống trong tiếng quang quác,cành cạch dìu dặt đêm trăng.Cuộc vui chơi của hắn với những cánh ngỗng chấp chới đến tận đêm khuya,như một màn ba lê giữa núi rừng bàng bạc,cũng có lúc nghỉ giữa hồi.Khi ánh trăng mờ dần,ông trăng rời xa đỉnh núi,bản giao hưởng đêm trăng của hắn với đàn ngỗng mới chịu đến hồi kết.
Lâu lâu,khoảng hai ba phiên chợ dưới thị trấn,người bản Tả Phình đi chợ mới thấy hắn ở chợ.Hắn mua ngô cho ngỗng và một ít giống cây rồi biến mất nhanh như lúc xuất hiện.Không la cà chơi chợ như người Mèo, còn uống rượu đến chiều tối mới về,chắc hắn sợ xa đàn ngỗng lâu.
Sau một thời gian với sự xuất hiện của hắn và những vũ điệu đàn ngỗng đêm trăng,người trong bản còn phát hiện và truyền tai nhau về đàn ngỗng của hắn.
Người ta thấy rằng,cứ mỗi khi đàn ngỗng của hắn rống lên bất thường trong đêm khuya,đập vào núi,dội xuống dưới bản,là y như rằng hôm sau thời tiết thay đổi.Trời mọi ngày đang nắng,hôm sau sẽ có mưa rất to.Hay như trời đang trong xanh hôm sau sẽ có mây mù giăng kín núi.Nếu đàn ngỗng của hắn kêu thất thanh,xáo xác trong đêm khuya mà ngày mai không có nắng hay mưa,thì chắc chắn chỉ ba bốn hôm nữa bão sẽ dừng chân trên dãy núi cao nhất này,và mưa sẽ như trút.
Rồi còn nữa,cứ rạng đêm ra,khi tiếng ngỗng cất lên đầu tiên,thì gà dưới bản mới lục tục gọi nhau dậy.Thế là từ khi có hắn và đàn ngỗng,người báo thức cho bản làng không còn là lũ gà nữa,mà người trực đêm cho bản là đàn ngỗng của hắn.
Cũng lạ,đàn ngỗng của hắn đã trưởng thành hai ba năm mà không thấy hắn cho sinh sôi nảy nở.Năm này sang năm khác cũng chỉ có ba con ngỗng đó mà thôi.Đàn ngỗng của hắn bây giờ đã thành đài báo thức và trạm khí tượng cho người dân bản Tà Phình.Độ chính xác là một trăm phần trăm,chẳng có sai chút nào.
Những đêm trăng sáng,nếu nhìn lên nhà hắn,dân bản sẽ được xem văn nghệ.Những vũ điệu cánh ngỗng trong đêm trăng,trên đỉnh núi,những bản hoà tấu tiếng ngỗng kêu nhịp nhàng theo chiếc gậy chỉ huy cành cạch,cồng cộc của hắn.
Cách đây lâu lắm rồi,người dân trong bản không thấy tiếng ngỗng kêu trong đêm nữa.Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu đơn lẻ,ít dần,rồi mất hẳn.
Vào thời gian đó,nếu đi trên con đường nhỏ phía dưới ngước lên nhà hắn thì thấy cửa đóng.Hình như hắn đi vắng.Đi đâu xa lắm.
Rồi sau ngày không thấy ngỗng kêu,họ lại thấy hắn ở nhà.Nhưng nhìn hắn thấy chậm chạp và già xộc.Người ta thấy ở giữa sân nhà hắn một đống đất rất to,như cái mả của người mới chết nhưng lại có ba góc hình cánh sao.Trên đống đất đấy,hắn đặt một cái mâm cũ kĩ,thấy có cỏ xanh và một bát hạt ngô tràn đầy,với ba nén hương đang lờ đờ toả khói.Thôi đúng thật rồi,hắn làm ma cho ngỗng của hắn.Đàn ngỗng của hắn chết rồi.
Những hôm sau đó,hắn thắp hương cúng trên đống đất đó phải hơn một tháng,Tính kĩ chắc phải bốn chín ngày.Bản Tả Phình thấy có một ông sư áo vàng ngồi trước đám đất đó tụng kinh gõ mõ từ sáng đến tối ngày.Chắc hắn mời để cho linh hồn các con ngỗng được siêu thoát.
Sau ngày ông sư tụng kinh đó,sáng hôm sau người ta lại thấy cửa nhà hắn đóng.Và cũng từ đó,không bao giờ thấy hắn nữa.
Mấy năm sau khu nhà hắn trở thành một vạt rừng non mới.Và trên đống đất đó mọc lên một cây đa lá màu mây xám,như màu lông ngỗng,vượt hẳn những cây xung quanh.
Những đêm trăng sáng bây giờ,từ dưới bản,nếu nhìn lên đỉnh núi chỗ cây đa lá màu mây đó,dưới ánh trăng và gió rừng thấy những tán cây như những cánh ngỗng đang dang ra bay,vỗ.
Hoa Đất
-Dạ,dạ đúng vậy.Em hoàn toàn đồng ý,chúng em sẽ họp và nhất trí ngay ạ.Bác đến vùng này là chiếu cố cho bọn em lắm ạ.Thật vinh dự và chúng em lại có một người khách lấy đây làm quê hương thì quí hoá quá ạ.Mai bác cứ đến đấy mà sử dụng.
Rồi với hai tay,ông chủ tịch đưa trả lại giấy tờ.Lão nhận lấy,mỉm nụ cười lịch thiệp,rồi đứng dậy gật đầu chào ra về.
Hơn hai tháng sau,người ta thấy xuất hiện trong rừng vải trùng điệp một căn nhà mái cọ của lão,cùng bóng dáng lão và con chó lúc ẩn lúc hiện.
Lão làm việc mỗi ngày ít nhất cũng mười,mười lăm tiếng.Hết việc này lại sang việc khác.Cưa,đục ,bào;cây,tre,gỗ và các vật liệu khác vẫn còn dở dang ngổn ngang.Con chó cái,độ tuổi thiếu nữ,không rời lão một bước.Lão đi thì nó cũng đi.Lão đứng một chỗ làm việc thì nó ngồi nhìn.Thỉnh thoảng lão dành cho nó những cái nhìn vào mắt.Nó cũng ngước mắt nhìn lão để đoán đọc,hay tiếp nhận ánh mắt thay nói của lão dành cho .Nó là một con chó khó có thể đoán được nguồn gốc,thuộc giống chó nào.Thân hình thì như Béc Giê,tai lại như chó sói,mắt thì lại như chó ta buồn buồn.Lông màu vàng sậm và mượt.Chắc nguồn gốc của nó phải là dân Hợp chủng quốc,nếu không thì cũng đa sắc tộc.Có một đặc điểm,nếu chú ý theo dõi,sẽ nhận ra con chó của lão không bao gió lè lưỡi như những con chó khác,cũng như không bao giờ sủa hay ư ử.Chắc con chó này đã được lão luyện,và đã học được các bài học khắt khe,kỷ luật nghiêm của lão.Con chó cũng như lão,không còn sử dụng cái mồm để giao tiếp,để phát ra ngôn ngữ nữa.Hình như nó được lão truyền thụ và quy định:Mồm bây giờ chỉ còn một chức năng là ăn.Ăn để mà tồn tại.Còn giao tiếp,người thầy là lão,và học trò là chó,sẽ bằng mắt.Chỉ bằng mắt!
Phải mất chẵn nửa năm,lão mới làm xong công việc là có một mái nhà tranh,vách trát đất rơm,và mọi thứ xung quanh như một căn nhà dân bình thường trong vùng.Nghỉ ngơi độ một tuần để sắp xếp,lịch trình,hoạch định,lên phương án,kết cấu là lão sẽ bắt tay vào công trình mà lão đặt tên là "Công trình cuộc đời".Công trình này lão đã nghĩ và sắp xếp từ lâu trong đầu rồi.Bây giờ chỉ còn là bước thực hiện.Lão lấy giấy,bút,thước kẻ,êke...rồi lão tính tính toán toán,rồi vẽ,xoá,lại vẽ.Người ta nhìn vào bản vẽ của lão sẽ thấy giống như những dàn giáo nhiều tầng của công trình xây dựng.Rồi cũng thấy giông giống như hệ thống băng chuyền tuyển than hay băng chuyền trong nhà máy xi măng.
Địa điểm công trình là ngay giữa nhà lão.Chính giữa giường lão.Khi bắt đầu tiến hành ,lão sẽ chuyển chỗ ngủ vào góc căn nhà rộng mưởi lăm mét vuông này.Trước khi đào đất,lão phải thiết kế,tạo dựng được hệ thống giàn giáo bốn tầng với ba mặt sàn trên mặt giường ngủ.Với kết cấu và theo lý thuyết dòng dọc,con lăn và đòn bẩy.Để hoàn thiện hệ thống này,lão phải cật lực làm việc kể cả tính toán,đục đẽo,cưa khớp mất hai tháng, với cường độ mười tiếng một ngày.Lão làm việc với một tinh thần hăng say và thú vị.Nghỉ một tí lại làm,mệt lại nghỉ rồi lại làm.Con chó vẫn quẩn quanh và nhìn lão làm đầy chăm chú.
Hôm nay phần việc phía trên giường đã hoàn thành.Lão ấn nhẹ tay vào cái nút,gọi là "nút đòn bẩy" hay "công tắc".Cả hệ thống giàn giáo của lão như một cái bẫy lật sập xuống tức khắc.Lão run lên sung sướng.Lão pha một ấm trà mới.Rót một chén đổ vào cái bát uống nước của chó.Con chó liếm nhấm nháp.Lão luôn quan niệm,con chó là bạn!Mà đã là bạn thì phải bình đẳng,phải tôn trọng lẫn nhau.Cho nên,từ khi lão có con chó này,lão ăn gì,uống gì thì con chó được đúng như thế.Cùng ăn,cùng uống,cùng ngủ,cùng dậy,cùng đi.Lão không bao giờ coi chó theo kiểu chủ tớ.Mà chó của lão chỉ được phép gọi đúng một từ:bạn đời!Chó của lão không có tên,và lão cũng không có tên.Vì với lão,lão đã ý thức tách cuộc đời của lão với người đời,với mọi người trong xã hội.Đã tách ra thì tên của lão có ý nghĩa gì.Tên chỉ có khi con người nhiều quá,sợ nhầm lẫn nên phải có tên để phân biệt,xưng hô.Còn lão đây,chỉ có chó làm bạn,thì lão và chó của lão cần gì tên?Nếu thích gọi theo kiểu của con người thì cũng chỉ gọi theo đại từ Tao và Mày là đủ.Mà bây giờ,lão còn qui ước,Mồm chỉ để ăn chứ không để nói thì Tao và Mày cũng không cần nữa.Lão với chó của lão để nói và nghe là bằng mắt.Dùng mắt để nói,để biểu đạt,để trao đổi,để cảm nhận.Thế thôi.Lão và Chó chưa đến độ"thần giao cách cảm" được thì chí ít cũng phải đạt được "thần giao nhãn cảm".Ánh mắt mà mọi người vẫn bảo là "cửa sổ tâm hồn",vậy đẹp như thế nên phải dùng nó chứ.
Lão đưa ánh mắt nhìn chó.Con chó ngước mắt lên, nhìn vào mắt lão như đọc được ý ,nó nhe hàm răng cười mỉm.Lão lại rót chén trà thứ hai cho chó.Khi triết lý trên xuất hiện trong đầu lão,lão chợt rùng mình.Quá khứ hiển hiện ra trước mặt.Lão lại thấy:"Chính cái mồm mình đây.Cũng chính tại cái mồm mình đây.Trước kia,mối lần lão mở mồm,hay phát ngôn gì là cấp dưới nghe răm rắp.Cấp dưới của lão đông lắm,nhỏ có,trung trung có,vừa vừa có.Con có,vợ có, họ hàng có,..Tất cả.Thôi thì,cứ mỗi khi lão nói gì,hay phán gì là mọi người đều tin,đều thi hành.Ý của lão có thể gọi là "ý chúa",lệnh của lão có thể là "lệnh của quân sự",...Rồi có những buổi thuyết trình trong các hội nghị,trong không khí trang nghiêm,sang trọng tại các hội trường,lão.Chính lão đã làm cho cả hội trường phải im lặng.Im để nghe những lời đầy thuyết phục,khoa học và lô gíc của lão.Lúc bấy giờ,lão đang là Tổng chỉ huy,nếu trong quân đội thì ở cấp quân đoàn hay quân khu gì đó.Nhưng rồi,cũng chính cái mồm này..",lão giơ tay ra sở cái mồm.Lão sờ vẫn thấy còn,lão sợ nhân chứng không còn nữa."Cũng chính cái mồm này,chỉ vì không được thuận ý trời,tất cả đã quay ngoắt 180 độ,và trở thành thảm hoạ.Rồi giậu đổ bìm leo,rồi đô mi nô,rồi kết tội ,phán xét.Ngay chính lão cũng còn muốn xử bắn cái mồm lão,nếu được."
Hôm nay lão đã đào được sâu lút đầu người.Chỉ một cái thuổng,xẻng và chiếc gầu với hai sợi dây dòng dọc trượt trên một cây cột.Trông công trường đào đất của lão di chuyển như hệ thống thang máy trong nhà cao tầng.Một mình mà lão đào và chuyển đất lên ngon lành,hết đổ mép bên này lại sang mép bên kia.Con chó vẫn ngồi bên hố nhìn xuống.
Chiều tà lão nghỉ làm việc,cầm chiếc gậy,khoác ba lô xuống phố.Con chó phi chạy lên đằng trước khá xa ngồi đợi lão đi tới.Mỗi khi lão đi ra ngoài,chẳng biết lão huấn luyện hay thành bản năng,con chó luôn chạy rẽ sang bên phải,rồi lại chạy lên phía trước,vòng sang bên trái,lao vào các bụi rậm,luôn luôn trước lão với một bán kính hai ba chục mét.Nó cứ chạy,không sủa,không lè lưỡi,không kêu ư ử.Nó làm nhiệm vụ trinh sát,kiểm tra địa hình một cách nhanh chóng và hiệu quả.Không ầm ĩ mà vẫn bảo đảm an toàn cho người nó bảo vệ.Cứ thế,cả đoạn đường lão đi con chó luôn chạy theo quĩ đạo ô voan tam giác cân trước lão.Mỗi lần chạy đến gần,lão và chó lại nhìn vào mắt nhau.Một đằng như báo cáo,một đằng như cảm ơn ,khuyến khích động viên.Lão luôn định cho mình một qui cách sống.Với lão,cuộc sống chỉ cần đủ ,chứ không được thừa.Đủ của lão là sự giản tiện đến mức tối thiểu nếu được.Ăn chỉ cần đảm bảo cho sự tồn tại.Còn ở chỉ cần chỗ đặt lưng và tránh nắng mưa.Vượt lên trên cái tối thiểu để duy trì sự sống đó,đối với lão,là lãng phí,là u minh,kém hiểu biết.
Mua xong những thứ cần thiết theo đúng nghĩa ,lão vào hàng cơm gọi theo kiểu đĩa,bát.Lão lấy trong ba lô chiếc hộp nhựa, xẻ một nửa tất cả các cái đã gọi vào hộp rồi đưa cho chó ngồi dưới chân.Lão thực hiện chế độ bình đẳng:Lão ăn một,chó ăn một,lão uống hai chó uống hai.Và cùng ăn một lúc,không ai ăn trước,không người ăn sau.Chó của lão không bao giờ ăn xương thừa hay thức ăn của người khác cho.Chắc nó đã được lão dạy về "lòng tự trọng" hay" nhân cách" của một con người.Lão và chó đều có chung ý thức đã ăn là phải hết,dù không thích hay không hợp khẩu vị.
Công việc chính của lão hồi này là đào đất và đóng khuôn.Đất được đào lên,lão sẽ đóng theo năm sáu mẫu khuôn đều nho nhỏ như bao thuốc lá và quả dưa chuột.Rồi lão xếp lên ba mặt sàn trên hệ thống giàn giáo.Lão làm như vậy mục đích là thu gọn và không vứt đi đất đào lên.Xếp ngay ngắn trên các giàn, mục đích để phòng ngừa,chẳng may có người địa phương,làm công tác "an ninh nhân dân" có đến thì cũng nghĩ hệ thống của lão cũng chỉ là những mẫu thí nghiệm đất,và lão đang là một nhà nghiên cứu ,khoa học gì đấy.Nhìn vào cũng thấy na ná như những giàn khoai tây,khoai lang của nông dân bảo quản sợ nẩy mầm,thối mốc mà thôi.Không có gì đáng nghi hay thuộc phạm vi an ninh cần theo dõi.Còn đối với lão,công trình đào đất xong,dưới cái hầm này sẽ là một cái bể sâu 5mét,bề rộng bằng cái giường đôi.Trước mắt,khi xong,lão sẽ lót chiếc bể đất này bằng hai lớp ni lông được dán keo đặc chủng đảm bảo không bị rách hay rò rỉ nước.Nó sẽ là bể nước trên quả đồi này để phục vụ trồng trọt và sinh hoạt cho nhu cầu tối thiểu của lão.Hai tuần nữa là sẽ hoàn thành.Miệng bể được che kín bởi mặt giường của lão.Việc đưa nước vào bể sẽ được thực
hiện vào mùa mưa tới.
Mùa xuân tới.Mưa phùn giăng khắp miền đồi.Cả một vùng rừng vải bạt ngàn,từ sáng đến tối,đến đêm đều tràn ngập mùi hoa vải."Công trình cuộc đời" của lão đã hoàn tất được ba tháng nay.Lão đang ngồi trước một tập giấy.Rót một tách trà mới,không quên rót cho con chó ngồi bên một chén.Lão nhìn ra khoảng đồi trước mặt,phóng tầm mắt đi xa ,xa hơn nữa.Con chó cũng nhìn như thế,rồi có vẻ chán lại cụp mắt nhìn về lão.Lão vui lắm,lão thấy thanh thản lắm.Lão nghĩ bây giờ mình sẽ chẳng còn bị áp lực,hay kế hoạch nào hối thúc.Bây giờ sẽ chỉ là những tháng ngày tiêu dao,bình yên,thuận theo thiên nhiên mà sống.Cuộc đời thật đáng yêu,thật đẹp.Quan trọng nhất của con người là biết rút ra cho mỗi người,hỏi lòng mỗi người là mình cần gì để sống.Mỗi người có một mục đích sống khác nhau.Với lão,mọi người nhìn vào,nhìn lão đang sống sẽ bảo lão cô đơn,rồi cô độc.Vợ con,họ hàng,bạn hữu,nếu biết lão ở đây,đang sống như thế này,sẽ bảo lão tự hành lão,lão là thằng hâm,thằng lập dị,là thằng bị trời hành,ma ám.Nhưng với lão,lão thấy lão chẳng hâm một chút nào.Lão quá đúng.Lão đã chọn được đúng cuộc sống mà lão thích.Từ hồi tách khỏi cuộc sống cộng đồng,tách khỏi mối quan hệ chằng chịt giữa người với người,lão thấy hồn lão thanh thản quá,lâng lâng như mây gió buổi chiều.Lão đâu có cô đơn,cô độc.Lão đang có những người bạn đáng tin cậy,chung thuỷ tuyệt đối hơn tất cả những người được gọi là người kia,luôn luôn lừa dối,phản trắc,hèn nhát.Luôn khoác cho mình những mĩ từ để sử dụng như lòng cao thượng,đức hy sinh,,tình chung thuỷ,hay là lòng người gì đó..Láo toét.Láo toét tất.Giả dối,phỉnh phờ tất..Lão thấy chỉ có chó,những con chó,hay chí ít những loài vật mới có lòng chung thuỷ.Con chó của lão hơn hết thảy những con người lão đã gặp,đã sống chung,đã quan hệ,đã hợp tác,đã ràng buộc.Con chó của lão mới có đủ đức tính của một con người.Ngoài chó,lão còn có trang giấy làm bạn.Mà trang giấy thì có cãi nhau,có phản bội ai bao giờ đâu.Đấy,lão vẫn có hai người bạn tâm giao,chung thuỷ tuyệt đối đấy chứ,đâu có cô đơn,cô độc.
Từ hồi lão rời bỏ Hà nội,cắt đứt mọi mối liên hệ giao tiếp với những người quen biết,lão thấy cuộc sống thật rộng dài, dễ chịu.Đầu óc lão bỗng nhẹ tễnh,như trút bỏ được sọt đá mà trước đó cứ đeo vào,lúc nào cũng nặng trĩu và inh inh ong ong.Đi nhiều nơi,sống hoà cùng thiên nhiên,bỗng lão phát hiện ra thiên nhiên cũng sống động,cũng đông đúc như người thành phố.Lão nhìn đâu cũng thâý sự sống,cựa quậy.Ngoài động vật thì cỏ cây,hoa lá đều thành động vật sống.Chính lão nhìn thấy như thế nên lão sợ.Sờ vào đâu cũng thấy cây cối giãy giụa,co quắp,khóc nấc.Mà những cái đó lại có xung quanh,ở ngay xung quanh lão.Chính ý thức như vậy,nên khi lão trồng cây cối gì,lão không bao giờ chặt,hay nhổ đi,ngay cả đến việc chặt cành tỉa lá.Việc hái quả trên cây cũng còn làm lão sợ.Lão sợ bị kết tội tàn sát,giết người.Đấy, thần kinh của lão đã bị thiên nhiên làm ô nhiễm mất rồi.Lão càng thấy cái nhu cầu sống tối thiểu của lão đúng quá.Có như vậy mới giảm được tội lỗi,mới thanh thản được.Lão lại rót ra một chén trà mới pha và lại đổ vào bát cho chó một chén.Lão đang bắt tay vào viết lách.
Người ngoài nếu nhìn vào trang giấy do lão viết ra thì không thể hiểu được.Vì lão đã "Mã hoá"chúng.Lão đã mã hoá theo ngôn ngữ của lão.Nhìn vào, người ta chỉ phân biệt được chữ nọ với chữ kia,các ký tự đã trở nên lộn xộn.Các dấu được mã hoá lúc xếp đằng trước các chữ,lúc lại đằng sau,lúc thì cả trước sau cùng có.Nếu cán bộ cục cơ yếu Bộ quốc phòng có đến giải chắc cũng không ra.Vì lão cố tình không cho ai đọc được,mà lão lại là người đã từng có trình độ cao thì làm sao mà để cho thiên hạ giải mã được .Mục đích lão viết ra giấy,theo kiến giải của lão cũng chỉ là những dòng tâm sự,những chuyện trò, những nghi luận với "bạn giấy"của lão mà thôi,chứ không phải viết cho người khác đọc.Cứ xong mỗi trang,lão lại kẹp vào tập giấy có ni lông bọc ngoài.Tập giấy lão viết đã dầy được hai đốt tay rồi.Thỉnh thoảng lại xuất hiện một tiêu đề trong tập ký tự mã hoá đó.Trong thời gian gần đây,lão thường dành ba bốn tiếng trong ngày để ngồi uống trà và trò chuyện với "bạn giấy".Tập giấy lão luôn để dưới gối.Thế là khi đi ngủ,lão vừa có bạn chó nằm bên và bạn giấy ở ngay gối của mình.Thế thử hỏi lão cô đơn, cô độc ở chỗ nào?
Thấm thoắt,thế mà lão và chó đã ở qua ba mùa thu hoạch vải ở cánh đồng bạt ngàn này.Con chó của lão đã hai lần sinh nở,mỗi lần hai con.Những lần sinh nở đó,đến lúc chó con đến độ cai sữa,đó là lúc lão và Chó của lão ở thời kỳ khủng hoảng cần phải vượt qua.Trước khi mang những con chó con cho những người ở thị trấn rất xa kia,lão phải vuốt ve,rồi nhìn vào mắt Chó của lão.Lão làm nhiều lần như thế.Và lão cảm nhận được khoé mắt uơn ướt kia.Tình mẫu tử mà!Nhưng rồi lão và Chó của lão đều vượt qua mà không có lời oán trách nào hết.Những lúc đó lão nói trong lòng:"Chó à,tao cũng như mày,chúng ta cùng gật đầu đồng thuận để đi chung một con đường, thì sự ràng buộc bao đời nay,kể cả bản năng tiền kiếp,hay gì đi nữa,đều phải dứt bỏ,đoạn tuyệt.Được và mất luôn song hành.Chúng ta đều là những sinh linh nhỏ bé,với những trái tim và thân phận nhỏ bé nên chúng ta chỉ mang nổi mình ta,không cưu mang được.Cưu mang mà không tới đích,không bao giờ tới đích,thì đó là tội lỗi đấy chó ạ.Mày có hiểu không?Thế nhé."
Cuộc sống đang êm đềm bỗng lão nhận được tin dữ.Lão choáng váng mấy giây rồi định thần lại.Dù lão đã dứt bỏ,cắt đứt tất cả.Nhưng tin vẫn đến được với lão,chứng tỏ lão vẫn còn phải chịu trách nhiệm."Không đi không được.Nếu như lão không nhận được,đằng này...".Lão vội vàng chuẩn bị.Lão ngồi xuống vuốt ve con chó.Con chó nhìn vào mắt lão.Nó thấy hôm nay mắt lão có mấy giọt nước mắt đang từ từ rơi ra.Và rồi mắt nó cũng từ từ nhỏ lệ.Nó đọc được sự chia ly,hay nỗi buồn sâu thẳm của lão.Người và chó cứ thế nhìn nhau nhỏ lệ...
Lão chuẩn bị đồ ăn cho chó theo tiêu chuẩn lão phải xa mất năm ngày.Ngày hôm nay là cơm và nước,những ngày sau là lương khô,bánh mì,cá khô,..và nước.Lão xếp ra từng ô theo thư tự,và lão chỉ cho chó hiểu.Đợt đi này lão không thể mang chó (người bạn đời ) của lão đi được.
Lão ra đi,con chó ở lại trông nhà.Nó luôn luôn nằm nghĩ.Cả ngày hôm nay,nó hết đi đi lại lại,lại nằm yên mở mắt buồn rầu.Chắc nó đang thần giao cách cảm với lão.Ngày hôm sau nó cũng vẫn chẳng thèm ăn uống,cứ nằm đó,nhìn ra cửa,ủ rũ,rồi lại đứng dậy đi đi vòng vòng rồi về nằm ở giường của lão.
Chiều ngày thứ năm,lão leo về đến nhà,đổ sập người vào giường,và lão nhìn sang con chó.Con chó nhắm mắt nghiền còn thoi thóp thở.Lão vội chồm dậy pha chút nước đường, nhưng không kịp rồi.Hình như con chó chỉ chờ lão về để chào mà thôi.Lão thất thần ,ôm chó vào lòng.Lão ngồi hoá đá.Lão cứ ngồi như thế cho đến khi tất cả chung quanh lão là một màu đen bao phủ .Lão vẫn ngồi không động đậyKhoảng giữa đêm,chắc phải qua mười hai giờ,lão mới chịu đứng dậy lấy một tờ giấy bọc ni lông ra treo vào cánh cửa ra vào.Lão về giường ôm chó vào lòng.Rồi lão sờ định vị công tắc.Khoảng năm phút sau, lão ấn nút "công tắc".
Ngày thu tiền điện đã đến.Người nhân viên leo lên nhà lão,nhìn thấy tờ giấy treo ở cửa ,vội nhấc xem:"Di Chúc".Người nhân viên bước thêm nhìn vào.Một cảnh tượng!Tất cả hệ thống giàn giáo bị đổ sập.Đất ở ba sàn giá đều trút xuống cái hố sâu ở giữa nhà.Người nhân viên hột hoảng gọi điện cho Uỷ ban xã.
"Di Chúc"viết:
"Chào mọi người và chính quyền.Khi mọi ngườ đọc được tờ giấy này.Tôi đã chết.Tôi đã chọn cách chết này.Đã tự chôn tôi.Đã tự kết thúc cuộc đời với tinh thần: không làm phiền người khác!Tôi chỉ có yêu cầu của người đã chết là:Hãy để yên cho tôi được chết và chôn theo cách tôi đã chọn.Tôi không muốn đắp mộ như một cái mả.Mà tôi muốn mộ tôi là một cái hố(một vũng nước cho mát mẻ) như hiện trường.Nếu có lòng,hãy thả cho tôi mấy cây bèo tây.Xin trân trọng và cám ơn!".
Và bây giờ,trên những rừng vải bạt ngàn kia,ở một ngọn đồi cao vẫn còn ngôi mộ trũng,đầy nước với mấy khóm bèo.Cơn mưa
Mưa sầm sập.Hắn định đi ra ngoài uống cà phê với mấy thằng bạn thất nghiệp muôn thuở,vợ nuôi.Nhưng ông trời đã nhốt hắn trong phòng.Cơn mưa như trút giận xuống phố phường.Mưa kiểu này thì chỉ độ nửa tiếng nữa, cái Hà Nội thân yêu của hắn sẽ biến thành phố sông mất.Lại thuyền bè, xe nổi ngược xuôi.Cây tha hồ mà bẻ cành, lộn gốc.Đọc,thì phân tán không vào.Bật ti vi xem thì chỉ nhìn được hình chứ không nghe rõ được tiếng.Hắn chán quá,đóng kín cửa nằm bắc chân trước ngũ.Cứ mỗi lần kiểu như thế này,là hắn lại...mơ.Thả hồn để mà mơ về quá khứ đã qua.Cái quá khứ của hắn thường rõ mồn một .Như sờ nắm được.Như mới hôm qua.Hoặc như chạy về chỗ ấy là gặp.Lúc này, hắn mơ về cơn mưa thời sơ tán.Hồi hắn học lớp bảy,cổ quàng khăn đỏ,cháu ngoan Bác Hồ.Đó là năm 72,đạn bom khói lửa.Đạn đỏ trời như hoa phượng.Hãi hùng và đầy cảm giác mạnh,có kém gì phim hành động của Hollywood bây giờ.Với ký ức đầy ắp của hắn,cơn mưa này,hắn đang vùng vẫy ở đó.
Cơ quan của bố mẹ hắn,cứ mỗi lần đánh nhau,pháo, tên lửa chọi máy bay và bom rơi trên trời là lại chạy khỏi Hà Nội.Sơ tán chốn địch.Lần trước,từ năm 66 đến năm 70,chạy qua cầu Long Biên, sơ tán về vùng Yên Phong,Hà Bắc.Lần này ,rút kinh nghiệm,tránh qua cầu phà,chạy về vùng chợ Cháy,Hà Tây.Trú ẩn đúng quê của anh hùng Trịnh Tố Tâm,huân chương không còn chỗ để đeo.Đã hai lần Truy điệu sống mà vẫn không chết.Vẫn cờ cờ sống cho đến bây giờ.
Chợ Cháy, là vùng đồng chiêm trũng của huyện Ứng Hòa.Mà huyện Ứng Hòa thì có di tích Chùa Hương nổi tiếng.Làm người Việt Nam thì ai chẳng muốn đến nơi đây một lần,không thì làm người làm gì.Vì là vùng chiêm trũng,ao,đồng nhiều hơn gà lợn.Mà cơn mưa xuống thì nhiều trò vô cùng cho lũ trẻ.Có thể gọi một câu quen thuộc là "Thôi rồi Lượm ơi!'.Hôm đầu tiên.Người lớn còn bận việc đi tìm nhà và chuyển đồ đạc,hắn và chị hơn hắn một tuổi lẻn bố mẹ ,theo bọn trẻ ra đồng bắt cua cá.Lính mới tò te,trẻ con đường nhựa,chân tay lóng ngóng,kỹ thuật số không.Chẳng biết bắt cua ,cá theo bọn trẻ, chỉ đi nhặt ốc trên ruộng nước.Ốc nhiều vô kể,càng nhặt càng ham,từng đám, từng ổ,cứ như bắt được vàng ấy.Đến buổi trưa, theo bọn trẻ về với hai xô ốc đầy.Được bố mẹ khen,hai chị em sướng giơn ,lòng đầy tự hào về thành tích bắt ốc.Cứ như trẻ con bây giờ thi đoạt được giải toán quốc tế ấy.Buổi tối,cả nhà ngồi lấy gai bưởi,gai chanh ngồi nhể ốc luộc có mùi lá chanh với bát nước chấm gừng, ăn ngon chưa từng thấy.Bà chủ và mấy người con nhìn cười thiện cảm.Hồi đấy, sơ tán chỉ độ một tháng.Đánh nhau ghê quá, đạn pháo nổ tung cả trời, nên trẻ con chẳng phải học gì cả.Biết sống chết thế nào mà học với hành.Khâm Thiên bị rải thảm chết cả phố.Sống chết chỉ có trời biết mà thôi.Còn người thì như con kiến gặp mưa chạy toán loạn.Ăn ốc luộc được hai tối,ngày nào hai con cũng kĩu kịt đem về đổ đầy chậu nhôm Liên Xô và hai nồi đất của bà chủ nhà, thì chán.Không nuốt nổi thêm được một con nào.Thế là dừng bắt ốc.Rồi ba bốn hôm sau ,ốc thối um .Đành phải thương tiếc, đổ ra bờ ao cho cá nó ăn.Khởi đầu bằng nghề bắt ốc.Sau chuyển sang học nghề câu cá .Đánh dậm,cất vó,bắt cua,chăn vịt...Ra chợ Cháy, theo bọn trẻ mua lưỡi câu.Lợi dụng bà bán lưỡi câu sơ sảy ,mắt kèm nhèm,cả bọn mua một, ăn cắp một.Cho lưỡi câu lọt qua khe bàn tay rơi xuống đất ,rồi lúc thanh toán tiền nhặt của ăn cắp lên,có thế mới đủ lưỡi để câu cá.Về nhà vót cần bằng nan chõng,bắt những con tép riu cho chết đục xác mắc vào lưỡi để câu cá rô.Cá rô ở ao nhiều vô kể,cứ cắn thun thút,giựt sướng tay.Nhiều khi được cả trê và chạch.Còn loại cá mương ,cá diếc thì nhiều lắm, nhưng không khoái.Rồi câu cá rô trong ruộng lúa,cứ rào rào như ếch vồ.Trời mưa,trẻ con cả làng rủ nhau ra ao lớn đầu làng tắm mưa,đá bóng bằng quả bưởi khoét ruột cho nhẹ,ở sân kho hợp tác.Rồi bắt đầu tản ra từng nhóm,đi úp nơm hoặc đánh dậm.Hắn là đứa trẻ đường nhựa, cua bấy nên được bọn trẻ làng ưu tiên nhường nhịn, toàn chỉ chỗ ngon để bắt được cá.Hết câu cá rô lại chuyển sang câu quăng,câu ếch.Hắn thích nhất câu đàn cá rồng rồng để bắt được cá quả,cá sộp bố mẹ.Còn một trò nữa hắn khoái vô cùng.Là đến sẩm tối,cắt tàu bẹ chuối thành đoạn hơn gang tay trẻ nhỏ.Buộc một đoạn cước có lưỡi câu mắc vào lưng con cá cờ, nó vẫn có thể bơi ngược xuôi,rồi thả xuống các ao bèo nối dài nhau quanh làng.Sáng sớm ra, nhìn bẹ chuối rập rình là có cá.Toàn cá sộp, cá chuối.Hắn xách cá trên tay về nhà như một ông nông dân con thực thụ.Hãnh diện ra chiều từng trải.Gần một tháng học tập nghề chơi của trẻ quê,người hắn đen nhẻm hơn cả bọn trẻ chính gốc.Không ai thấy hắn còn tí chút mùi nào của thành phố nữa.Tóc cháy ,da đen ,quần áo vàng ươm màu bùn đất và các loại nhựa cây trát lên.Ngoài trò bắt cá trời mưa, hắn còn vô số trò của những ngày nắng.Như vợt châu chấu về rang,vợt cà cộ về nướng.Trèo cây nhãn dọc đường làng để chơi trò sờ đầu nhau.Hay đuổi bắt nhau trên cây ,bí quá nhảy ùm xuống ao để khỏi bị bắt.Hay hắn cùng bọn trẻ đi ăn trộm bưởi ,ổi của các vườn.Thôi thì nhiều lắm ,có mà tiểu thuyết về những trò chơi của hắn.Cơn mưa tạnh.Hắn dừng...mơ.Hắn định nhoài ra đường.Hắn hẹn với cái đầu hắn.Nếu lần sau mà mưa.Hắn lại bị nhốt như thế này ,hắn sẽ mơ về cơn mưa ở trên Cao Bằng,hồi hắn trong quân ngũ.Cứ mưa là hắn trèo ngược đường trơn lên những quả đồi, hái Sim chín.
Cơ quan của bố mẹ hắn,cứ mỗi lần đánh nhau,pháo, tên lửa chọi máy bay và bom rơi trên trời là lại chạy khỏi Hà Nội.Sơ tán chốn địch.Lần trước,từ năm 66 đến năm 70,chạy qua cầu Long Biên, sơ tán về vùng Yên Phong,Hà Bắc.Lần này ,rút kinh nghiệm,tránh qua cầu phà,chạy về vùng chợ Cháy,Hà Tây.Trú ẩn đúng quê của anh hùng Trịnh Tố Tâm,huân chương không còn chỗ để đeo.Đã hai lần Truy điệu sống mà vẫn không chết.Vẫn cờ cờ sống cho đến bây giờ.
Chợ Cháy, là vùng đồng chiêm trũng của huyện Ứng Hòa.Mà huyện Ứng Hòa thì có di tích Chùa Hương nổi tiếng.Làm người Việt Nam thì ai chẳng muốn đến nơi đây một lần,không thì làm người làm gì.Vì là vùng chiêm trũng,ao,đồng nhiều hơn gà lợn.Mà cơn mưa xuống thì nhiều trò vô cùng cho lũ trẻ.Có thể gọi một câu quen thuộc là "Thôi rồi Lượm ơi!'.Hôm đầu tiên.Người lớn còn bận việc đi tìm nhà và chuyển đồ đạc,hắn và chị hơn hắn một tuổi lẻn bố mẹ ,theo bọn trẻ ra đồng bắt cua cá.Lính mới tò te,trẻ con đường nhựa,chân tay lóng ngóng,kỹ thuật số không.Chẳng biết bắt cua ,cá theo bọn trẻ, chỉ đi nhặt ốc trên ruộng nước.Ốc nhiều vô kể,càng nhặt càng ham,từng đám, từng ổ,cứ như bắt được vàng ấy.Đến buổi trưa, theo bọn trẻ về với hai xô ốc đầy.Được bố mẹ khen,hai chị em sướng giơn ,lòng đầy tự hào về thành tích bắt ốc.Cứ như trẻ con bây giờ thi đoạt được giải toán quốc tế ấy.Buổi tối,cả nhà ngồi lấy gai bưởi,gai chanh ngồi nhể ốc luộc có mùi lá chanh với bát nước chấm gừng, ăn ngon chưa từng thấy.Bà chủ và mấy người con nhìn cười thiện cảm.Hồi đấy, sơ tán chỉ độ một tháng.Đánh nhau ghê quá, đạn pháo nổ tung cả trời, nên trẻ con chẳng phải học gì cả.Biết sống chết thế nào mà học với hành.Khâm Thiên bị rải thảm chết cả phố.Sống chết chỉ có trời biết mà thôi.Còn người thì như con kiến gặp mưa chạy toán loạn.Ăn ốc luộc được hai tối,ngày nào hai con cũng kĩu kịt đem về đổ đầy chậu nhôm Liên Xô và hai nồi đất của bà chủ nhà, thì chán.Không nuốt nổi thêm được một con nào.Thế là dừng bắt ốc.Rồi ba bốn hôm sau ,ốc thối um .Đành phải thương tiếc, đổ ra bờ ao cho cá nó ăn.Khởi đầu bằng nghề bắt ốc.Sau chuyển sang học nghề câu cá .Đánh dậm,cất vó,bắt cua,chăn vịt...Ra chợ Cháy, theo bọn trẻ mua lưỡi câu.Lợi dụng bà bán lưỡi câu sơ sảy ,mắt kèm nhèm,cả bọn mua một, ăn cắp một.Cho lưỡi câu lọt qua khe bàn tay rơi xuống đất ,rồi lúc thanh toán tiền nhặt của ăn cắp lên,có thế mới đủ lưỡi để câu cá.Về nhà vót cần bằng nan chõng,bắt những con tép riu cho chết đục xác mắc vào lưỡi để câu cá rô.Cá rô ở ao nhiều vô kể,cứ cắn thun thút,giựt sướng tay.Nhiều khi được cả trê và chạch.Còn loại cá mương ,cá diếc thì nhiều lắm, nhưng không khoái.Rồi câu cá rô trong ruộng lúa,cứ rào rào như ếch vồ.Trời mưa,trẻ con cả làng rủ nhau ra ao lớn đầu làng tắm mưa,đá bóng bằng quả bưởi khoét ruột cho nhẹ,ở sân kho hợp tác.Rồi bắt đầu tản ra từng nhóm,đi úp nơm hoặc đánh dậm.Hắn là đứa trẻ đường nhựa, cua bấy nên được bọn trẻ làng ưu tiên nhường nhịn, toàn chỉ chỗ ngon để bắt được cá.Hết câu cá rô lại chuyển sang câu quăng,câu ếch.Hắn thích nhất câu đàn cá rồng rồng để bắt được cá quả,cá sộp bố mẹ.Còn một trò nữa hắn khoái vô cùng.Là đến sẩm tối,cắt tàu bẹ chuối thành đoạn hơn gang tay trẻ nhỏ.Buộc một đoạn cước có lưỡi câu mắc vào lưng con cá cờ, nó vẫn có thể bơi ngược xuôi,rồi thả xuống các ao bèo nối dài nhau quanh làng.Sáng sớm ra, nhìn bẹ chuối rập rình là có cá.Toàn cá sộp, cá chuối.Hắn xách cá trên tay về nhà như một ông nông dân con thực thụ.Hãnh diện ra chiều từng trải.Gần một tháng học tập nghề chơi của trẻ quê,người hắn đen nhẻm hơn cả bọn trẻ chính gốc.Không ai thấy hắn còn tí chút mùi nào của thành phố nữa.Tóc cháy ,da đen ,quần áo vàng ươm màu bùn đất và các loại nhựa cây trát lên.Ngoài trò bắt cá trời mưa, hắn còn vô số trò của những ngày nắng.Như vợt châu chấu về rang,vợt cà cộ về nướng.Trèo cây nhãn dọc đường làng để chơi trò sờ đầu nhau.Hay đuổi bắt nhau trên cây ,bí quá nhảy ùm xuống ao để khỏi bị bắt.Hay hắn cùng bọn trẻ đi ăn trộm bưởi ,ổi của các vườn.Thôi thì nhiều lắm ,có mà tiểu thuyết về những trò chơi của hắn.Cơn mưa tạnh.Hắn dừng...mơ.Hắn định nhoài ra đường.Hắn hẹn với cái đầu hắn.Nếu lần sau mà mưa.Hắn lại bị nhốt như thế này ,hắn sẽ mơ về cơn mưa ở trên Cao Bằng,hồi hắn trong quân ngũ.Cứ mưa là hắn trèo ngược đường trơn lên những quả đồi, hái Sim chín.