bay

Ăn cũng chỉ có một đôi bát
Ngủ cũng chỉ có bấy nhiêu giờ
Còn bao nhiêu dành lại cho thơ
Không thì cũng vẩn vơ cùng ngọn gió

Giầu làm chi để mà nhăn nhó
Mặt lúc nào cũng khó đăm đăm
Có nhiều của thì phải giữ của
Chẳng có gì đêm ngủ như phi

Người V.N

Ngưòi Việt Nam ai cũng biết làm thơ
vì khi sinh ra
đã được đỡ
trong lời ru của mẹ
tiếng ca dao
"Cò lả..."
trong giấc ngủ
đầu đời.
Người Việt Nam ai cũng biết làm thơ
vì ai cũng được
tắm trong dòng sông
hồn thiêng sông núi
Trải qua vất vả
nhọc nhằn.
vươn lên trong
thiệt thòi
thiếu thốn

thơ chẳng lại

Thơ ới,thơ ơi,hỡi thơ ời
Ta gọi thơ ra,thơ chẳng lại
Ta lại..gọi thơ,thơ chẳng ra

Để ta thơ thẩn trong thơ thẩn
Lẩn thẩn trong thơ đến thẫn thờ
Thơ cởi cho ta đừng buộc lại
Để ta còn kịp đến...vô bờ.


                                               

kệ

Em đến,em đi...tôi khinh hết
Mặc kệ thân tôi giữa cõi này
Cuộc đời trót vay tôi đem trả
Chỉ còn hồn không xác mây bay


                                                   
                   

anh đến

Anh đến
Nắng mở mắt cho tôi
Sự thật phũ phàng vẫn thế thôi
Nắng thơ của anh luôn chờ đợi
Nắng thơ của anh thật khát khao!

Tôi cảm trong anh cái thắm tình
Tình thơ lưu trữ rất trinh sơ
Hồn thơ lưu luyến nhiều hoa sắc
Vương xuống hồn tôi lúc buổi trưa
Anh đến
Tôi đem tình buộc lại
Đời mưa dài

                                                              

Đời

Xưa kia nước chảy đá mòn.
Ngày nay nước chảy có mòn đá đâu
Thói đời thường rất nhiễu nhương
Đá xưa tình yếu
Đá nay cứng tiền.


        

Chẳng

Thu đến
Em về phai nhạt nắng
Để lại lòng ta cỏ úa vàng
Nhựa sống trong ta đâu đã cạn
Đâm chồi nảy lộc ngóng xuân sang

Cuộc đời cho ta nhiều hỷ niệm
Hỷ niệm nào mà chẳng nên thơ
Cuộc đời cho ta nhiều nhung nhớ
Nhung nhớ gì cũng chẳng bằng thơ


                                                                 

Thầy...

Ngẫm nghĩ mà xem...một chữ Thầy!
Làm mà không được..tự xung thây
Thiên hạ cười cho :"đồ lắm chuyện!"
Thầy thầy tớ tớ..
                    tớ tớ thầy!


                                                       

Hà-nội ngàn năm

Nghìn năm dậy sắc áo hồng
Hà-nội mở hội cha ông
Lý vua chiếu lệnh về Đô mới
Để ngàn vạn năm vững núi sông

Hôm nay Hà-nội bắn pháo hoa
Tựa ngàn rồng lửa thắp trời hoa
Toàn dân hối hả và nô nức
Rầm rập binh hùng diễu bước qua

Đất nước vào Xuân của nghìn năm
Âu cơ Vợ Lạc cháu con Rồng
Vững bước mái chèo thuyền non nước
Rạng rỡ non sông rực áng hồng

Thăng Long-Hà Nội nghìn năm qua
Cũ mới chung tình thắm thịt da
Sông Hồng vẫn reo dòng máu đỏ
Hồ Gươm xanh thắm tháp Cụ Rùa

Ta quý hôm nay nhớ ngày xưa
Từ lúc rời đô đến bây giờ
Nhắn nhe con cháu cùng chụm lại
Xây dựng ngàn năm một cơ đồ


                                                                 

Ở nhà

Bố thì trực bệnh viện
Mẹ lại trực cơ quan
Tối đến chẳng mắc màn
Ngồi học bài muỗi đốt

Có lúc muốn nức nở
Có lúc muốn giận hờn
Nhưng lại chợt nhận ra
Càng thương cha và mẹ

Dù màn không được mắc
Dù muỗi đốt gầm bàn
Ta học thêm chút nữa
Cho mát lòng mẹ cha


                                                                   

Mẹ

Mẹ ơi,con yêu mẹ
Vì mẹ chẳng ngủ trưa
Mẹ ơi,con yêu mẹ
Tối muộn mẹ mới về

Mẹ ơi,con yêu mẹ
Vì con là con bé
Mẹ ơi,con yêu mẹ
Nên mẹ sẽ không già

Mẹ ơi,con yêu mẹ...
Bao giờ con là mẹ
Mẹ vẫn là mẹ con!


                                                                         

Tuổi Teen

Một ngày của lũ tuổi Teen
Một ngày của những đi tìm điều hay
Em ăn có thể ăn chay
Nhưng học phải có một vài thứ chơi
Mùa đông thì thích ăn kem
Mùa hạ thì thích trùm chăn kín đầu
Đến khi phượng thắm ve sầu
Em được giải phóng cái đầu đi chơi
Mỗi khi thu xuống vàng rơi
Em lại chuẩn bị bò lê...bò càng

Một ngày của lũ tuổi Teen...
Vừa chơi vừa học đi tìm ước mơ

                                                                       

Chuột

Tôi sinh năm 84
Tuổi cầm tinh con chuột
Nên tính hay nhút nhát
Sáng tối chỉ thập thò
Nhưng tôi chẳng phải lo
Vì "Chuột sa chĩnh gạo"

Nhưng tôi lại sợ bão
Mỗi khi đông lạnh về
Tôi chỉ thích tỉ tê
Nhâm nhi vì tuổi chuột

Tôi chẳng cần mơ ước
Cũng chẳng những bộn bề
Mặt mũi chẳng ủ ê
Vì "Chuột sa chĩnh gạo"

                                                                       

Ai...

Ai hiểu người con gái
Bằng con gái hiểu mình
Ai hiểu người con trai
Bằng bàn tay người mẹ

Ai hiểu lòng con trẻ
Bằng tình thân yêu thương
Ai rủ những lòng thương
Bằng tình yêu của Phật

Ai được và ai mất
Ai nhận và ai cho
Ai nhiều của đêm lo
Gáy to người không có
                                                                  

en chỉ cần

Tuổi mới lớn là những mơ và mộng
Tuổi đến trường là những mộng và mơ
Tuổi thanh xuân luôn luôn thích dại khờ
Tuổi xanh biếc là tương lai hy vọng

Anh ơi anh, có một lời thân thiết
Hơn là từ câu nói:"Anh yêu em!"
Em chẳng cần trời cao xanh biếc
Chỉ cần anh nói "thắm thiết" thật nhiều.

Tình chỉ đẹp

Tình chỉ đẹp khi ta xa và nhớ
Tình chỉ đẹp khi ta vẫn đợi chờ
Tình  chỉ đẹp khi duyên còn dang dở
Tình chỉ đẹp khi người ở trong mơ

Tình sẽ chết khi con tình gặp mặt
Tình sẽ già khi con nợ của nhau
Tình bỏ đi khi chẳng thiết nói gì
Tình đau đớn khi giã từ ly biệt




                                                                       

phả hệ

Sáng ra thơ thẩn một mình
Chiều về thơ thẩn
                    một mình...
                      thẩn thơ
Thơ vui chẳng có người cười
Thơ buồn chỉ để cho người
                              cười tôi
Thơ Ông thì để trông nhà
Thơ Bà thì để đuổi gà
                             ngoài sân
Thơ tôi
           thơ đứng tần ngần
Thơ em thơ để
                  phần cơm...
                         tói về


                                                                                 

Ừ thôi

Ở đời lắm chuyện ưu phiền
Sáng mai xoã tóc thả thuyền ra khơi
Đời người được mấy thảnh thơi
Ừ thôi đã được
Một đời đã xong
Đời này chẳng dám ước mong
Sống như gác trọ
Còn mong nỗi gì
Ừ thôi
một chút nhâm nhi
Ừ thôi
một chút phận đi
mộng về



                                                                        

chỉ thích

Không thấy thơ
thấy đời trống vắng
Ngày dài mộng
                  đêm lại tỉnh queo
Không thấy mưa
thấy trời phẳng lặng
Ngày chợt vui
đêm thấy không vừa
Chỉ thích mây xưa 
                  hồn thổn thức
Nhịp tình yêu bên ánh trăng đèo
                 

          

Chuyến tàu đêm

Con tàu màu xám
Phủ phục nằm im
Đôi mắt lim dim
Sân ga vàng vọt

Trời mưa lất phất
Gió lạnh thấu người
Đêm tối trùng khơi
Bóng người dần vợi

Sân ga hoang vắng
Tầu chợt rùng mình
Một tiếng hú kinh
Phá màn đêm lạnh

Tiếng kêu ken két
Kèn kẹt toa tầu
Sắt xiết vào nhau
Tầu rùng chuyển động

Mở to hai mắt
Chậm chạp bò lên
Tiếng sắt vẫn rên
Lao vào đêm tối...

Tầu lao về trước
Bỏ lại sân ga
Ánh sáng nhạt nhoà
Chìm dần xa khuất

Tầu đi giần giật
Gật gà gật gù
Dáng cứ lắc lư
Vòng vo uốn lượn

Qua vùng đồi dốc
Lại vượt chân đèo
Đường núi cheo leo
Như vào địa ngục

Rồi được một lúc
Tầu lại hú dài
Như muốn dương oai
Dọa màn đêm tối

Ngoài trời gió thổi
Mưa quất mạn tầu
Bóng tối vụt mau
Cây thì chạy ngược

Trong toa im ắng
Mọi vật lờ đờ
Ánh áng đung đưa
Mọi người đều ngủ

Người gục xuống bàn
Người ngả ra sau
Người dựa vào nhau
Gật gà phủ phục

Đôi lúc bất chợt
Người lại giật mình
Tiếng hú thất kinh
Người lại ngồi dậy...

Tầu đi đi mãi
Như bến không bờ
Như vẫn trong mơ
Như người trong mộng

Màn đêm phía trước
Đêm tối phía sau
Gió rít thật mau
Con tầu...hú vãi.

Em đi

Em đi gió cũng bạc đầu
Trời mây héo úa cỏ nhàu màu xanh
Em đi nước chẳng yến oanh
Bờ khô cỏ bụi thuyền anh não nề
Em đi rừng cũng chuyển về
Cây xương lá rụng núi về đầu non
Em đi trăng cũng gày còm
Sao rơi chạy chỗ biển lên trời nằm
Em đi về cõi xa xăm
Cá thì lên cạn trăng nằm biển khơi
Em đi nắng đổ cuối trời
Chim sa tổ cháy mưa sầu rơi nghiêng
Em đi đi đến trăm miền
Để anh ở lại một miền nhớ em
Em đi thì mặc kệ em
Yên vui chẳng thích ưu phiền lại đeo
Em đi trời vẫn đầy sao
Trăng treo đầu núi anh vào lại chơi
Em đi anh vái anh chào!

     

4 mùa

*Xuân
Long lanh giọt đậu trên cành
Tiếng chim rất lạ trên nhành hoa thơm
*Hạ
Nắng như ai đổ ra đường
Tiếng ve rộn rã cổng trường hồi âm
*Thu
Vàng rơi theo gió cuối đường
Chiều nghiêng nghiêng đổ ráng hường mùa thu
*Đông
Gió kia thẳng cửa đi vào
Hở ra là gió lẻn vào bên trong.

 Hết vui là sẽ thấy buồn
 Hết cô đơn lại thấy
                       một mình cô đơn.

Ngồi ghi

Con gà mong trời sáng
Con giun thích ngủ vùi
Chân trời trong hy vọng
Trâu nhà nằm yên vui

Cánh diều tìm trời rộng
Mưa tìm mây đang bay
Sóng tìm bờ sóng vỗ
Gió buồn tìm heo may

Người đi tìm hạnh phúc
Người đi tìm tương lai
Hết những tháng lại ngày
Ta ngồi đây ghi lại.

   

Ko đề1

Sáng lên đồi hái gió
Chiều lội suối tắm sông
Mây trôi giữa trời hồng
Bầu trời cao lồng lộng

Đời như con nước nổi
Người như con thuyền trôi
Sóng đời cứ dập dồn
Đâu là bờ bến đợi

           

Không hợp

"Người Khôn"sống giữa chợ đời
"Nhà Thơ"sống với mảnh đời
                                           trăng treo
Bao giờ trời đất
                       đổi xoay
"Nhà Thơ"lại sống như là
                                     "Thằng Khôn"

Niết Bàn

Tri thức như ngọn đuốc
U tối như đêm đen
Muốn đêm tối sáng loà
Phải rèn thêm tri thức

Tri thức như ngọn đuốc
Chưa phải thứ muốn tìm
Muốn tìm phải soi đuốc
Được rồi,vứt đuốc đi!

Tứ bất chi chi?Tứ bất diệt!
Diệt bất chi diệt!Diệt Ngũ chi!

Niết Bàn là đây!Chẳng ở đâu!
Có như không có,tối như ngày
Được mất,hợp tan do duyên phận
Nhẹ nhàng như Thở sống mỗi ngày.

       

Tình yêu con gái

Tình yêu người con gái
Chẳng giống ai bao giờ
Những lúc em đứng chờ
Là em nhiều mơ mộng
Những lúc em không cho
Là muốn cho tất cả.
Những lúc em vội vã
Là chẳng có việc gì
Những lúc em đang đi
Là con đường im lặng.
Những lúc em trống vắng
Là bóng anh hiện về
Những lúc em tái tê
Là nỗi buồn chợt đến.
Những lúc anh không đến
Là lúc em đợi chờ
Những lúc em đang mơ
Là bà già rồi đó!
Những lúc em nói có
Là muốn bảo là không
Những lúc em nói không
Là chờ anh bên cửa.

Tình yêu người con gái
Chẳng giống ai bao giờ...

Tiếng ru

Sáng ra thoang thoảng gió lên đồi
Ta nghe đây đó tiếng mùa thu
Gió ru đêm ngủ rừng sương mộng
Đất cũng ru trời hơi âm u

Ta cũng ru ta cái hồn này
Ngày lại ngày vẫn trắng hai tay
Có gì đâu thu vàng rơi lá
Để nhọc nhằn tơi tả gió bay

Đời sẽ ru cho biết nhiều đau khổ
Hạnh phúc ru bằng tiếng biệt ly
Núi vẫn ru sông tình phụ tử
Trăng trời ru gió hồn ru người

Rừng vẫn ru cây rừng lá đổ
Chim trời ru tiếng hót thiên di
Cỏ sẽ ru xanh ngôi mộ đỏ
Buổi chiều ru
sóng trôi sông đi.

         

Có đôi

Khi sinh ra Trái đất
Mọi vật đều có đôi
Âm dương cứ luân hồi
Mới tồn tại sự sống

Có trời là có đất
Có trăng có mặt trời
Có núi ắt có đồi
Có sông là có biển

Có tôm là có cá
Có lá là có hoa
Có bến là có phà
Có cầu chia hai ngả

Có mưa là có nắng
Có tối lại có ngày
Có gió là có mây
Có ngày là có tháng

Có được và có mất
Có trước và có sau
Hạnh phúc lẫn khổ đau
Song hành cùng tồn tại

Chỉ có tôi là mãi
Một mình trên hai vai.

                                                                   

Ai sinh ra cũng khóc

Ai sinh ra cũng khóc
Chẳng thấy một ai cười
Đời người luôn khó nhọc
Ngã rồi lại ngã rơi

Tuổi nhỏ ăn và học
Học đứng và học bơi
Học cho nhiều con chữ
Mai sau sáng cuộc đời

Lớn lên theo chúng bạn
Vào đời bao âu lo
Đi làm tự nuôi sống
Sinh con,lo vợ,nhà

Cuộc đời thang dựng ngược
Chỉ leo và chỉ leo
Ngã rồi lại leo tiếp
Hai vai nặng đá đeo

Rồi cũng đến tháng ngày
Con người nằm một chỗ
Nhìn trời cao lồng lộng
Thấy đời là gió mây

Ai sinh ra cũng khóc
Chẳng thấy một ai cười

 

Xuân đến rồi

Sáng ra cửa thấy giọt sương trắng
Hoa vàng vương trên những lối đi
Thấy trời xanh hôm nay thơ mộng
Giọt sương cười bên nắng long lanh

Nhà vắng hoe ngõ cùng tĩnh lặng
Tiếng ai rao cháo sáng la cà
Trẻ đến trường từng hàng vào lớp
Chỉ còn ta bóng tại trong nhà

Ngồi vào bàn giở bài ra học
Này bút bi,thước kẻ,búy chì..
Trước mắt mình trải hàng con chữ
Chẳng vào đầu cứ nhảy nhót thôi

Sáng nay sao mình lạ lùng thế
Vẫn đọc bài mà chẳng được chữ gì
Thôi đứng dậy ta ra hít thở
Chợt nhận ra xuân đến đông đi

gieo chữ

Nét bút đưa đi những đường cày
Ta gieo trong đó những mầm thơ
Tưới thêm chút nước là "dấu ngã"
Thêm cho "dấu hỏi" chút phân vừa

Rồi ta gửi tình cho "dấu lặng"
Thêm vào "dấu sắc"chút hương say
"Dấu ô"mưa  nắng theo ngày tháng
Rồi đến tháng ngày cây nở hoa.

Thi vẽ

Hoạ sĩ vẽ bằng sắc màu.
Nhà thơ vẽ bằng câu chữ.

Hoạ sĩ vẽ bầu trời
Nhà thơ với "Biển rộng mênh mông"

Hoạ sĩ thêm màu hồng
Nhà thơ thêm "Cánh đồng lồng lộng"

Hoạ sĩ vẽ mây bay
Nhà thơ với "Cánh buồm khao khát"

Hoạ sĩ vẽ mái nhà.
Nhà thơ với "Cây đa bến nước"

Hoạ sĩ vẽ sông nước.
Nhà thơ với "Cánh cò chải mượt đồng xa"

Hoạ sĩ vẽ đàn gà.
Nhà thơ với "Ao sâu đầy cá"

Hoạ sĩ vẽ cây lá.
Nhà thơ với "Đá chen hoa"

Hoạ sĩ vẽ đàn bà
Nhà thơ với "Đoàn quân trùng trùng ra mặt trận"

Hoạ sĩ bực mình nổi giận:
"Khỉ gió nhà anh!Thôi chẳng đua tranh
                    Ta cùng mời rượu".

         

Thu đất khách

Một mùa thu đi qua
Trên quê người đất khách
Một mùa thu vắng nhà
Xin mẹ cha đừng trách

Dù không gian xa cách
Dù sách vở bận đầu
Thời gian vắng đã lâu
Càng nhớ cha và mẹ

Thu này trên đất khách
Phong cảnh đẹp lạ lùng
Nhưng lòng vẫn thấy chùng
Thèm mùa thu quê mẹ

Mùa thu sau con sẽ
Về lại bên quê nhà
Thu theo bước tới trường
Trên con đường quen thuộc

Thu này con nơi xa...

     

3 thì

Tương lai là con đường trước mặt
Hiện tại là công trường đang xây
Quá khứ là ngôi nhà cũ nát

Trồng cây

Ta xếp những nỗi buồn
thành những trang vở nhỏ
Để mỗi ngày ta giở chúng nhâm nhi

Ta xếp những nỗi đau
thành bậc thang gác trọ
Để sớm hôm ta đến chỗ đi về

Rồi ta xếp yêu thương
thành một khu vườn nhỏ
Sáng ngày ra đào xới vun trồng
Ta sẽ trồng hoa si trong đó
Để dạo chơi, để thoả sức ước mong

       

Chiều nay

Chiều nay ra đứng bên hồ rộng
Thấy cảnh người đi tay trong tay
Sóng nước mặt hồ vươn tay sải
Trên trời mây trắng đang trôi bay

Xa xa trên sóng con thuyền nhỏ
Thả chèo thấp thoáng bóng nhấp nhô
Gió chiều nhẹ thơm hương trời nước
Một thoáng ngập tràn hương gió thơ

Rồi bất chợt trong cơn gió thổi
Một chiếc lá rơi nhẹ trên đầu
Nhẹ nhàng gỡ xuống trong im lặng
Nhìn lá hỏi trời sao bỗng rời

Trời chẳng cần nghe chẳng trả lời
Vạn vật nơi này vẫn thế thôi
Được mất hợp tan đều hợp lẽ
Vẫn hồ sóng nước vẫn mây trôi

         

Sáng nay

Sáng nay ngang qua phố
Ngắm mọi thứ thân quen
Trời mùa thu mát mẻ
Thoáng trong và yên bình

Quán phở người đông đúc
Cà phê sáng người ngồi
Cửa hàng vừa mở cửa
Sáng bóng người đứng trong

Vài người bán hàng rong
Dừng chân trên hè phố
Người lớn dắt trẻ nhỏ
Đến trường tay trong tay

Người vào trong công sở
Ô-tô đỗ hàng dài
Xe ngược xuôi đường phố
Sống động vui mắt nai

Cuối phố quán nước nhỏ
Mấy ông già ngồi chơi
Nhấp trà nhìn con phố
Trên trời mây trắng trôi

Cuộc sống thật êm ả
Sáng nay như mọi ngày
Mọi vật đều chầm chậm
Ta đi trong gió say.
  
       

Chiều thu

Hà-nội chiều nay mưa bay ngoài phố
Lá rụng nhiều trên những lối đi
Hà-nội chiều nay nắng vàng không đổ
Mắt ai buồn trong quán vắng thưa

Hà-nội chiều nay người về trên phố
Tiếng chuông chùa điểm nhẹ rung lên
Gió mát Hồ Tây tìm người trò chuyện
Phía chân mây một cánh chim hồng

Hà-nội chiều nay,chiều không ở lại
Để người chờ, mong nhớ người đi
Hà-nội chiều nay, chiều đi đi mãi
Một khoảng trời,một bóng bước đi

       

Sự thật

Đi mà không tới
Đợi mà không chờ
Những cái bất ngờ
Thường là Sự thật

Sự thật luôn thật
Chẳng hoá thành hai
Những cái dối sai
Hình hài muôn trạng

Đời người hữu hạn
Chẳng thích dại khờ
Chỉ muốn dối sai
Tưởng Khôn mà Dại.

     

Cõi Trăng

Lãng tử đi tìm trâu trời
Qua năm biển nắng đi mười đồng trăng
Đang đi bỗng gặp chị Hằng
Tắm trong động vắng như là Tiên sa.
Xa xa chú Cuội chọi gà
Trâu đang gặm cỏ cây đa ngồi nhìn

       

Không phải ai cũng..

Không phải ai cũng yêu thơ
Không phải ai cũng làm thơ..cho mình
Không phải ai cũng si tình
Không phải ai cũng sóng tình ở trong
Không phải ai cũng ước mong
Không phải ai cũng trong lòng thảnh thơi
Không phải ai cũng yêu đời
Không phải ai cũng nhìn trời nhìn mây
Không phải ai cũng ngất ngây
Không phải ai cũng đi xây mộng đời
Không phải ai cũng dạo chơi
Không phải ai cũng biết khơi lòng mình
Không phải ai cũng vô tình
Không phải ai cũng biết mình biết ta
Không phải đời chỉ có hoa
Không phải đời chỉ cho ta nụ cười.

           

Ta là

Ta là giọt sương
Đậu trên cành nhỏ
Ta là ngọn gió
Tìm làn mây bay
Ta là cỏ cây
Trên đồi rộng mát
Ta là bờ cát
Trải dài ven sông
Ta là bông hồng
Tặng người yêu dấu

Rồi một ngày đó
Ta chẳng là gì
Thời gian trôi đi
Hoà cùng vạn vật
Ta không là gió
Vì gió si tình
Ta không là sương
Vì sương buồn lệ
Ta không là cát
Đứng mãi ven sông
Ta không bông hồng
Vì không ràng buộc.

Trang thơ

Thơ già,thơ trẻ,thơ trung
Ba thơ một Mẹ để cùng một trang
Cũng như người ở một nhà
Có bà,có bố,có ta,có mình

Thơ vui không để cho mình
Thơ tình thì để một mình ta yêu
Thơ hay chơi đến tối chiều
Thơ đi,thơ dạo,thơ bay...lên trời.

         

Tôi yêu Hà-nội

Hà-nội tôi yêu ngàn năm còn đó
Nước sông Hồng chở những phù sa
Tháp Rùa xưa vẫn yên bình tĩnh lặng
Bóng in nghiêng trong ánh nắng chiều tà

Hà-nội tôi yêu vẫn còn nghèo khó
Bao kiếp người vất vả sớm hôm
Những mái nhà tôn những con hẻm nhỏ
Vẫn che mưa che nắng đón người về

Hà-nội tôi yêu vẫn những bộn bề
Đường mới lát xong lại đào lại xới
Xe cộ ngược xuôi chẳng hàng chẳng lối
Nạn tắc đường nhiều quá hoá quen

Hà-nôi tôi yêu luật chẳng cần xem
Hết "chiến dịch" xong đâu lại vào đấy
Chợ lại xông ra rác đường vứt bậy
Cứ như chưa có luật lệ bao giờ

Hà-nội tôi yêu phố cổ bàn cờ
Nhà thấp nhà cao nhà to nhà nhỏ
Cái thì vôi xanh cái thì sơn đỏ
Vẫn chung tình đứng cạnh mãi bên nhau

Hà-nội tôi yêu có những ngày mưa
Đường hoá thành sông người xe cùng lội
Ông trời cho mưa con người cho tội
Phố xá hàng ngày thành những "phố sông"

Hà-nội tôi yêu ngày mỗi cứ đông
Người từ khắp nơi về tìm cơ hội
Những ngày tết vui những mùa lễ hội
Xe và người chật cứng phố nêm

Hà-nội tôi yêu có những ngày hè
Điện mất nước khan người tràn ra phố
Tìm nơi thoáng hơn để còn cho thở
Nóng thiêu trời "cái mất điện" thiêu thân

Hà-nội tôi yêu cuộc sống bình dân
Chứ không kiêu sang như nhiều người nghĩ
Hà-nội tôi yêu đâu cần hoàn mĩ
Yêu "cái buồn "nhưng rất đỗi thân thương.

                 

Tương hỗ

..Anh hay húng lắm
Em thật dịu hiền
Anh nổi cơn điên
Em luôn nhẫn nại
Anh hay vung vãi
Em nhặt của rơi
Anh thích chuyện đời
Em thì chuyện bếp
Anh oai làm xếp
Em làm nhân viên
Anh thích khắp miền
Em thì chốn chợ
Anh luôn tạm bợ
Em lại ngắt năm
Những lúc anh nhàn
Em còn cặm cụi
Anh ham đi bụi
Em thích ở nhà
Tính anh ba hoa
Em thì kín miệng
Anh hay chưng diện
Em lại giản đơn
Lúc anh dỗi hầm
Em người hoà giải
Anh không sợ hãi
Em lại nhát gan
Anh thích mơ màng
Em thì thực dụng
Anh thì luôn đúng
Em thì luôn sai
Anh thích một hai
Em thì đi ngủ
Sáng mai anh rũ
Em thì tỉnh queo
Anh phải chống chèo
Em vèo công sở
Anh cần giúp đỡ
Em chẳng cần chi
Ngày tháng qua đi
Đôi mình vẫn thế.

     

gánh xiếc

Làm người mà mấy có ai
Vắt tay lên trán:đúng sai sự đời?
Sinh ra một kiếp con người
Hỉ,Nộ,Ố,Ái cho đời vần xoay

Làm người như thể con quay
Tham,Sân,Si,Dục tháng ngày ngày qua
Đến khi sắp chết về già
Vẫn u mê trách phận ta phận người

Ngẫm thay cho cái sự đời
Cái người cho đúng muôn phần là sai
Hết duyên hết phận hết tài
Hết luôn cả cái Đúng-Sai sự đời

Cuộc đời gánh xiếc diễn chơi

           

Câm điếc để...

Em bảo anh đi
sao anh còn ở lại
Anh nghĩ gì
khi em bảo anh đi

Em ơi em,anh chẳng cần suy nghĩ
Anh yêu em đâu suy tính điều gì
Nếu có chăng một tình yêu thầm lặng
Nên giả vờ"câm điếc"để..yêu em.

ngỡ

Sáng gặp em ngoài ngõ
Ngỡ mình đang trong yêu

Chiều gặp em giữa chợ
Dáng nghiêng theo bóng chiều

Đời thật nhiều trắc trở
Đêm về trăng cô liêu

Thấy mình luôn có tội
Ai là người dám yêu
            

nếu...

Nếu mai tôi chết trời còn nắng
Hãy mang nong ra hứng nắng vàng
Rải ra trên khắp ngôi mộ nhỏ
Để dưới này tôi làm đế vương

Nếu mai tôi chết trời lại mưa
Hãy mang sô ra hứng nước thừa
Tưới sao cho ướt ngôi mộ nhỏ
Để dưới này tôi được tắm mưa

Nếu mai tôi chết trời còn gió
Giương buồm căng trên những chiến thuyền
Để tôi cưỡi sóng con rồng đỏ
Trên hải trình phi giữa đại dương

Nếu mai tôi chết trời im lặng
Vạn vật xung quanh đứng cúi chào
Thì chớ ai ơi đừng có gọi
Tôi ngủ vùi trong giấc trên cao.