đêm thủy tinh

đêm mơ màng
hàng thông dài phẳng lặng
biển như người con gái
yêu thật khẽ thật êm
rơi rụng tả tơi
hoa tím buồn vắng lặng
đường tới thành phố
vắng bóng chân người
chào ngọn lửa
nước mắt người lạnh cóng
nghe suối đổ dọc ngang miền tâm sự
ấp úng hồn thu
nhạn bay đi mất
những điều vượt xa nỗi lo
ngồi trước gió hoang sơ
đôi mắt buồn vô sự
nhạt nhẽo cơn mưa
những cảm xúc mơ hồ
kỷ niệm trở thành những viên đá quý
con tàu rời bến
khát vọng hòa trong sóng biển
nỗi nhớ nhau mùa đông
đi dọc dòng sông thơ
âm điệu còn vang tiếng nhạc
choáng váng mùa hè
đêm thủy tinh
lệ ngân trong khóe mắt
nguyệt lạnh bốn bề
biển pha lê

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét