vũ trụ sương mù

thành phố nghèo
phong lưu nước mắt
dòng chữ gầy gập ghềnh ruộng bậc thang
hạn hán cháy từng tờ giấy mỏng
ầm ầm tiếng sóng máu pha chiều
đêm trằn trọc
lưu đầy số kiếp
tàu tốc hành một chuyến gió mây
tan vào cõi thiêng
đến gần cửa huyệt
khuôn ngọc tròn trăng nguyên vẹn trắng
để hồn trinh trang trải nợ nần
thiện ác giao tranh như thiên thạch
xú uế vùng lên khí quyển dầy
câu thơ cổ
ngõ trúc xanh từ dạo ấy
một bí ẩn vũ trụ sương mù
mùa nước lũ
hạt thời gian nảy nở
chẳng biết bao giờ mới tới mùa thu
thế kỷ không nhà
thác trăng hoa phóng túng
thuyền độc mộc ra khơi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét