tản mạn :thơ

Mùa xuân cánh én  nghiêng chao
Trời vương vương ngủ mây cao nắng chiều
Cỏ xanh gió nhẹ hoa kiêu
Đường xưa níu bước ai về chiều nay
Hương chùa khói toả vương bay
Tiếng chuông thanh tịnh nhịp ngày bình yên
Thả hồn giữa chốn thiên nhiên
Tìm trong ẩn hiện tuổi niên ngày nào
Khi xưa có trận mưa rào
Hò nhau cùng tắm cá nhào bờ ao
Nắng lên trèo ngọn cây cao
Trời mà mưa xuống ào ào lội rông
Trời xanh nắng phủ mây hồng
Cánh đồng gặt dở rộn ràng bước chân
Khói hun từng đám bờ con
Lũ trẻ rình bắt chuột xông ra ngoài
Mấy cô thiếu nữ lưng ngài
Trên vai kĩu kịt ửng hồng má tơ
Cánh đồng như bức tranh thơ
Cái ngày ấy,vẫn theo hoài tháng năm
Hôm nay lại đến ngày rằm
Vàng son hương nến ra nằm ngoài hiên
Khấn trời một cõi bình yên
Đốt tiền mã giấy gửi lên ông bà
Người còn cho đến người xa
Phải ăn phải mặc mới là nhớ nhau
Kiếp này rồi lại kiếp sau
Hết bao nhiêu kiếp để ta hẹn nàng
Dáng ai tha thướt dịu dàng
Đi trong hư ảnh mời chào nhịp tim
Đi tìm, rồi lại đi tìm
Ngỡ mà đã gặp ở miền hong tơ
Còn duyên nên vẫn còn mơ
Hết duyên,hết phận ta chờ ai đây
Nắng chiều gọi bóng thu bay
Mây lãng đãng cũng thơ ngây ngày nào
Hồn còn nằm ở trời cao
Trăng vận hạn vẫn ngày gày xanh xao
Tìm em thuở biết ước ao
Cái ngày hoa bướm đi vào vườn xuân
Hoa khoe sắc,bướm dịu dàng
Lương Sơn dạo bước Anh Đài cùng đi
Đi về đâu,đến về đâu
Rời xa nhân thế đi vào rừng mơ
Ngày xuân chim cũng làm thơ
Ríu ra ríu rít nhả tơ trong vườn
Gió yêu cây,gió rì rào
Suối yêu nước cũng  rì rào suối reo
Hôm nay trời lại trong veo
Lòng người phấn khởi đi vào hội xuân
Lễ vạn biến,khấn vạn niên
Đâu đâu cũng thấy người đông viếng chùa
Khấn cho mưa thuận gió hoà.
Khấn cho trai gái,trẻ già yêu nhau
Khấn rồi lại khấn tiếp sau
Tiền của như nước vào mà chẳng ra
Con cái phải làm chức to
Chức to không được thì cho kho tiền
Ngày xuân trời đất linh thiêng
Phật bà chứng dám nỗi niềm của con
Lạy ba vái,thế là xong
Một năm lại đến với nhiều ước mơ
Giữa hiện thực sống với mơ
Cứ vui cứ hưởng ai chờ cho ai
Ngày xuân trời rộng gió dài
Gái trai tìm chỗ một vài đường duyên
Yêu là phải có nhân duyên
Má kia có thắm tơ hồng chẳng se
Vui xuân khắp chốn hội hè
Ngựa xe người chảy dập dìu bóng xa
Hương xuân hoa cỏ la đà
Tình duyên theo bóng trăng tà đầu non
Nước xanh xanh yến oanh oanh
Dừng chân,níu bước để anh theo nàng
Sương rơi lệ chẳng theo hàng
Hàng dâm bụt đợi tiếng nàng rời xa
Trời cao sao cũng lùi xa
Tình anh như bóng trăng sà ngọn tre
Em về áo lụa quần the
Mà như ngỡ mây về đầu non
Lên chùa hỏi bụt thương con
Bụt bảo con hãy còn non ái tình
Dừng chân bến nước đầu đình
Bóng em ẩn hiện ao đình mặt gương
Miền mong nhớ,chốn yêu đương
Âu đành trách phận nhiều đường truân chuyên
Tiếng gà dậy gọi trong đêm
Bước chân cất nặng về miền xa xôi
Bao giờ hội ở làng tôi
Tôi ra tận bãi đàng xa đón nàng
Cỏ non vương lối dịu dàng
Ngày ngày thẳng lối bóng hàng phi lao
Gió vui nắng cũng xôn xao
Trời xanh nước biếc xóm Đoài nhớ Đông
Mặt trời ửng má xuân hồng
Nảng đâu có ửng mà hồng đôi môi
Nhớ nàng nhìn áng mây trôi
Mây ơi đừng giống tình tôi với nàng
Tiếng chim ríu rít rộn ràng
Tiềng lòng tôi lại một hàng lệ rơi
Trách ai hỏi lại ông trời
Sao trời lại để cho tôi gặp nàng
Tình duyên như chuyến đò ngang
Đưa người người lại qua sông chào đò
Ngồi nhìn mặt nước bâng quơ
Hai bờ,sông chảy ai chờ ai đây
Tiếng đò ơ hỡ đêm đông
Kêu trong thanh đục như là quạ kêu
Tình oan trái bóng cô liêu
Thôi đành thu thuỷ còn chờ đợi ai
Tiếng xa vang vọng âm dài
Một là xa vắng hai là vong thân
Ngày xuân núi đứng tần ngần
Mây hờ hững,xuân có phần đẹp hơn
Cỏ non xanh rợn chân trời
Tình xuân mơn mởn như mời gọi ai
Nắng chiều vàng óng mật trong
Ong bay bướm lượn trong lòng thảnh thơi
Yêu xuân cũng tại ông trời
Yêu nhau cũng tại bởi tôi yêu nàng
Nàng còn đốn củi trên non
Mẹ già còn yếu người mong củi về
Có yêu cũng phải tối về
Việc nhà hết,phận là con ngoan
Chờ trăng dưới biển lên non
Chờ sao giăng lưới thả con sáo diều
Tiếng Khèn tìm bóng người yêu
Chờ trong giao hưởng điệu xoè nhịp chân
Âm dục bước,người đưa chân
Bản giao  hưởng ấy hoà vào mùa xuân
Hoa ban khoe nở trắng rừng
Hoa mận cũng trắng,hoa đào rừng cùng đua
Ngày xuân mở hội rừng già
Suối reo ,chim hót,vượn sà cành cao
Hươu, nai,công cũng thuộc bài
Trăm hoa đua sắc tưng bừng mùa xuân
Trên đỉnh núi,trăng tần ngần
Chị Hằng cũng muốn đi tìm người yêu
Cuội chẳng kém,cũng bỏ trâu
Xuống ngay trần thế tìm dâu cho mình
Sông Ngân sao chuyển rình rình
Trèo lên thuyền kíp để về trần gian
Ông Trời phá lệnh giới nghiêm
Cho tất cả lũ quần thần xuống chơi
Đất mở hội khắp muôn nơi
Mùa Xuân ,pháo nổ,ngưòi cười với hoa!

           

11 nhận xét:

Nặc danh nói...

Ông này có một lúc mà làm bài dài thườn thượt.Chắc đố ông ấy ông ấy phải xổ ra trăm trang mất.

Nặc danh nói...

Tôi đang luyện môn công phu ho ra thơ thở ra văn có mùi

Nặc danh nói...

Nếu ông Ta Go bên Ấn Độ con sống là tôi ngông Thách đấu đấy.Thế có láo không.Hậu sinh Vô lý mà.

Nặc danh nói...

Tôi định làm 5 ngày liền,nhưng sợ người đọc buồn ngủ nên chỉ làm 1 tiếng thôi.

Nặc danh nói...

Ngày trước ông đi cưa gái bằng thơ à.Có cãi nhau với vợ bằng thơ không đấy.

Nặc danh nói...

Cổi viết thư tình kiểu Ê mê li thôi.

Nặc danh nói...

Tôi mà cãi nhau với vợ ko dùng được thơ,liều lượng nhẹ quá.toàn dùng sỏi đá thôi.Thơ cái gì khi cãi nhau!

Nặc danh nói...

Tôi cũng thế.Cãi nhau toàn đổ nước mắm và mắm tôm vào tai nhau thôi.

Nặc danh nói...

Tôi thích làm thơ ko chủ đích gì cả,cứ lang thang thôi ,kéo dài triền miên đỡ phải mở bài và kêt luận.

Nặc danh nói...

Bây gìơ người ta còn phá cách viết tiểu thuyết không xuống dòng,ko có chương,ko kết luận cơ mà.

Nặc danh nói...

Thời đại bây giờ tất cả thành lẩu hết,lẩu V.n,rồi lẩu Trung quốc

Đăng nhận xét