mùa băng giá

nửa đời hoang dại
cô đơn hoang tàn ký ức
suy tư lạnh lùng thực tại
mưa xé rách trời
lòng trống
mảnh tình rơi
bốn bề bờ non thác chảy
từng đợt gió
như tỉnh như mê
lộc xanh đâm chồi già cỗi
một góc trời
chiều đông mù mịt
tĩnh lặng góa bụa tim côi
hoàng hôn lấm lem sáng tối
lời của đất
tiếng đêm yếu ớt
cơn thở dài dế giun
mùa băng giá
trăng vỡ vàng lên cỏ
người đi thương nhớ ngập ngừng
giọt mồ hôi
thịt da sống lại
thơ chất phác bên đời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét