thơ tỏa nắng

biết từ thuở nào
tình thơ tỏa nắng
ca dao đêm về giọng hò khoan
duyên dáng
nắng buổi chiều
bóng hoàng hôn mặt trời cúi mặt
ngây thơ tâm sự
mưa nắng ngọt ngào
tim như vỡ như chực trào lồng ngực
hoài vọng
hoang lạnh phôi pha
đời sương gió đắp chăn người lạnh giá
kiếp dở
lang thang xứ tuyết
muối mặn mặt trời
tuyết rơi

bỗng một ngày
sống dậy nơi tiềm thức
hư hao tháng ngày
đêm lạnh
ngọn nến run
suy nghĩ đầy tay
vầng trăng viễn xứ đêm vật vã
bờ thế gian
ép vần thơ gọn lại
chuyến cuối cùng
vượt mọi thời gian
thương
thả hồn theo chiều gió
vượt sóng ngàn
mây lại thênh thang

    ( Phỗng )

4 nhận xét:

Nặc danh nói...

duyên dáng
nắng buổi chiều
bóng hoàng hôn mặt trời cúi mặt,lạ,mê!

Nặc danh nói...

đời sương gió đắp chăn người lạnh giá,thích!

Nặc danh nói...

kiếp dở
lang thang xứ tuyết
muối mặn mặt trời
tuyết rơi,thích!

Nặc danh nói...

bờ thế gian
ép vần thơ gọn lại
chuyến cuối cùng
vượt mọi thời gian,tuyệt,yêu!

Đăng nhận xét